HACHIKO - CHÚ CHÓ ĐỢI CHỜ - Trang 73

thủy tinh.

Hachiko cũng không nhìn thấy con tàu, bởi vì nó đã nhắm mắt để không

bao giờ phải mở ra nữa.

Trong vài giây, không có chuyện gì xảy ra cả. Người ta chỉ nghe thấy

những tiếng huýt gió do hơi nước thoát ra từ đầu máy vừa phanh lại trên
sân ga. Có vẻ như chẳng có hành khách nào xuống tàu, và rồi những đám
mây cùng sương mù dần tan đi, mở ra một bầu trời đầy sao, như bị vẩy lên
những đốm màu xanh và trắng.

Trong chính giây phút ấy, khi Hachiko nhắm mắt lại để không bao giờ

mở ra nữa, cánh cửa nhà ga từ từ mở ra và một cây gậy đầu bịt bạc bắt đầu
gõ lên vỉa hè.

Người vừa đến cười nói:

- Chú mày vẫn ở đây ư, Hachiko? Ta đã biết mà. Cậu bé ngoan. Ta xin

lỗi vì hôm nay chú mày phải chờ lâu hơn một chút, chỉ tại ta đã bị lỡ
chuyến.

Hachiko mở mắt ra và nó không thể tin vào thứ nó trông thấy trước mặt.

Nó đã chờ mười năm để được gặp lại ông. Nhưng cuối cùng ông ở đó, ở
chính nhà ga này. Giáo sư Eisaburo Ueno, giống như Hachiko từng biết,
không hề quên nó. Ông ở đó, vừa xuống chuyến tàu của niềm vui, hạnh
phúc và hi vọng. Hachiko định phàn nàn nhưng nó không dám nói gì khi
thấy một bàn tay quen thuộc đang vuốt ve trên mình nó. Giáo sư Ueno thì
thầm với nó:

- Nào, chúng ta đi nào. Hôm nay mày có thể theo ta lên tàu. Ta đã hứa là

một ngày nào đó mày sẽ được lên tàu mà, mày có nhớ không? Và những lời
hứa trịnh trọng sẽ được thực hiện.

Hachiko run rẩy đứng dậy và bám dính lấy hai ống quần ông. Cả hai dần

dần leo lên các bậc thang của nhà ga Shibuya cũ kĩ. Họ đến sân ga và lần
đầu tiên Hachiko được nhìn thấy con tàu. Nhưng trước khi leo lên tàu, giáo
sư dừng lại một lúc, bởi vì từ một căn nhà gần đó vọng lại một giọng hát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.