HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 106

Những phút đợi chờ tiếng thét khải hoàn của Thần Chết ngự trị bên bãi

pháp trường nặng nề chậm chạp trôi qua trong những tiếng nhai, tiếng chắp
của Năm Khụ. Vừa thanh toán xong một đĩa xôi và cả đĩa ram, lão ngừng
đũa lại, ngẩng mặt lên cười với đôi môi láng lườm cả mỡ, có điểm lấm tấm
mấy hột xôi, chắp miệng :

- Ngon quá ! Bà làm ram khéo quá ! Hừ ăn thịt gà cái đã. Có phải đây

không hử ? Ừ, đây rồi…

Đôi đũa trên tay lão hoa lên. Vừa ngay lúc ấy, một loạt súng nổ chuyển

dậy cả một góc trời. Và tiếp theo là loạt tiếng vang từ xa dội lại. Bà quán
ngồi thụp xuống đất, chắp tay van vái :

- Mô Phật ! Mô Phật ! Lạy Trời, lạy Phật… Thế là rồi đời… còn chi ?

Tôi giật mình và nghe đau nhói cả tim. Cái dáng bi thương, sảng sốt

của bà quán càng làm cho tôi thêm ghê tởm lối phàm ăn và thái độ thản
nhiên của Năm Khụ. Tôi định quát lên, bảo lão đừng ăn nữa và cút đi cho
khuất mắt. Nhưng tôi kinh ngạc xiết bao, khi thấy lão đang gắp thịt, bỗng
ngừng vội tay lại trong cái chuyển vang của tiếng súng, và cũng ngay trong
chớp nhoáng, cả người lão như cứng đờ hẳn ra với bàn tay cầm đũa đưa
cao, cặp mắt đục nhướng rộng và cái mồm há hốc. Và mãi như thế một lúc,
lão mới cựa mình đứng vội lên, mặt mày xám tái cả lại. Lão sờ soạng vơ lấy
chiếc gậy, hấp tấp rời khỏi bàn, dò dẫm tiến về phía bếp. Bà quán vội hỏi :

- Cái gì thế ? Sao thế ? Sao lão không ăn nữa ?

Năm khụ lắc đầu, đưa tay khoác lia lịa nói nhỏ :

- Có hương không ? Thắp cho tôi một nắm.

Bà quán rút một nắm hương trên đầu bếp, đốt ngún rồi trao cho lão.

Cầm nắm hương trong bàn tay run rẩy, Năm Khụ quờ quạng chiếc gậy, tiến
lại phía chiếc quả đàn, cắm vào kẽ bàn gần mâm cơm. Vừa cắm xong lão
vái mấy cái, cắn chặt hai hàm răng, rùng mình tha thít như kẻ sắp lên cơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.