HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 120

nghe rung chuyển cả người trước cái cảnh lạ mắt và sự gan dạ hiếm thấy ở
một ông già tám mươi.

Bỗng Trang giật mình, bảo Nguyễn :

- Thôi khổ rồi. Ông cụ nguy mất rồi còn gì.

Bốn chiếc phi cơ từ xa quay lại, quần nhanh thành những vòng rộng sát

ngọn cây. Tiếng đạn nhả tành tạch liên hồi trong tiếng rú dữ dằn, ghê rợn.
Ngay chỗ gần cụ Tô, bụi bốc lên từng đám nhỏ. Ông lão hết nằm nép mình
vào phía bên này bờ ruộng lại nhổm nên, lăn qua phía bên kia, nép mình
một lúc rồi lại lủi chạy. Và mặc dầu tiếng súng nổ tới tấp, tiếng động cơ
gầm réo, ông cụ vẫn nhanh nhẹn như một con sóc, vừa núp vừa tiến lần đến
gần hai con trâu. Nguyễn reo lên :

- À được rồi. Giỏi thật. Ông cụ dắt được trâu rồi.

Một tiếng nổ dữ dội. Rồi tiếp theo một tiếng nổ càng dữ dội hơn. Khói

lửa phừng phực bốc dậy nhiều nơi trong thôn xóm. Nhưng lần này cả
Nguyễn lẫn Trang đâm dạn ra, quên cả sợ. Cả hai tuy nằm sát bên nhau,
nhưng bao nhiêu tâm trí, bao nhiều cảm quan đều đổ dồn cả vào cụ Tô đang
xông xáo dưới làn mưa đạn của địch. Nguyễn trố mắt nhìn, bỗng hắn đập
mạnh tay vào thành đá một cách thất vọng, tức tối :

- Chết mất rồi. Con trâu ấy nó cứ trì lại phía sau mới chết chứ.

Nguyễn đổi giọng, vui mừng :

- À may quá. Ông cụ thả cả hai, quất mạnh cho chúng chạy vào lùm tre

ở vũng nước.

Dưới đồng từng đám bụi lại tung lên chung quanh cụ Tô. Bóng ông lão

mờ hẳn đi rồi lại rõ ra. Nguyễn nói như thúc giục :

- Nhanh lên bác ơi ! Nhanh nữa lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.