HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 135

mất hướng đời và đăm đăm theo dõi một cõi nào xa xăm, vô hình, huyền bí.
Nhưng rồi cũng với cái lối trực thị như vậy, nó hướng thẳng vào khung cửa
mở rộng, vào cái bàn ăn có ông Chánh, bà Chánh đang ngồi, vào mâm cơm
thịnh soạn, ngon lành. Cặp mắt ấy có thực sự thấy những gì trước nó hay
không, Huệ không tin lắm. Nàng chỉ thấy gã kia nhăn mặt thở dồn, ngoẻo
đầu trên cánh tay lão Nam, rền rĩ, lắp bắp những gì trong mồm không nghe
rõ được. Rồi có một lúc hai cánh tay khẳng khiu của gã run run đưa thẳng
lần lên phía trước với mười ngón tay xương xẩu co lại, máy động như cố
bóp nghiến một cái gì để rồi lại rơi vội trở xuống.

Huệ kinh ngạc, nhìn vào bên trong nói với bà Chánh :

- Thôi chuyện đã lỡ rồi ! Cho người ta ăn ba miếng, tỉnh lại sẽ hay. Tội

quá !

Ông Chánh vẫn lạnh lùng, xẵng giọng :

- Mày chỉ được cái lạt lòng vô lối. Đi vào mà ăn cơm đừng có lo

chuyện bao đồng.

Huệ lại nhìn mẹ, năn nỉ. Tuy không muốn cho chút nào, nhưng vốn

chiều con gái, và thấy trường hợp này từ chối cũng không lợi, bà Chánh
ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :

- Cho thì cho… Bảo lão Nam xuống múc đổ cho nó một chén cháo chó

!

Huệ ngẩn người nhăn mặt, phản đối :

- Trời ! ai lại cho ăn cháo chó !

Nhưng lão Nam đã thì thầm :

- Cũng được cô ơi ! Hắn đang mệt lả người, đổ hồ, đổ cháo vẫn hơn.

Ăn cháo chó nhà này còn có nhiều cốc khí hơn là ăn rau, ăn sắn. Để tôi
múc… Hắn tỉnh rồi cô muốn cho cơm cũng được. Nói nhiều, ông bà lại đổi
ý kiến thêm khổ cho hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.