HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 202

làm đồ chơi, kể chuyện cổ tích, nói tuồng v.v... Cái gì hình như lão cũng
làm được cả. Nhưng cái thú mà chúng tôi ham thích nhất là cái thú được
điều khiển lão làm ngựa. Theo anh tôi nói thì chính anh tôi đã bày ra cái thú
này, sau mấy bận huấn luyện Thập Bản về cái cung cách làm ngựa. Thực ra
thì chính lão đã hiến cái trò chơi này để tỏ lòng tri ân anh tôi vì năm xu
rượu với một lý do khác nữa mà về sau này tôi mới biết. Cũng chả hiểu
những ước lệ hai bên đã ký kết tự bao giờ, mà có một buổi chiều kia, sau
khi đã hỏi tôi có thích cưỡi ngựa không, anh tôi liền bóc hai ngón tay cho
kêu « tróc » lên một tiếng rồi gọi :

- Ê, Thập Bản !

Vừa hầu xe cha tôi mới về, Thập Bản đang còn ngồi nghỉ lấy nón quạt

vào người và thở hồng hộc, áo quần mình mẩy ướt đẫm cả mồ hôi. Nhưng
vừa nghe anh tôi gọi, lão đã quay lại nhăn nhở cười :

- Dạ, cậu gọi gì ?

- Đem xe ra ngõ, mau lên !

Tuy chỉ lớn hơn tôi có mấy tuổi, anh tôi đã học được, chẳng biết ở đâu,

cái oai vệ và hống hách của một ông thượng thư đầu triều. Thập Bản dạ một
tiếng rồi đem xe ra. Anh tôi và tôi cùng trèo lên :

- Chạy về ngã Hộ-thành ấy, nghe chưa ?

Thập Bản liền cắm đầu chạy. Được một lúc anh tôi bỗng ngồi thẳng

người, cất giọng điều khiển :

- Phi nước đại !

Thập Bản không ngó lui, chỉ cười rồi nói :

- Hì… hì… Dạ, phi nước đại hả ? Được rồi, hai cậu liệu ngồi cho

vững. Tôi phi đây. Hì… hì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.