HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 204

Thập Bản quay cả bộ mặt ngớ ngẩn lại nhìn tôi :

- Hì… hì… lại muốn có roi nữa ! Tôi thì cần gì phải đợi roi mới chạy.

Từ hôm ấy, chiều chủ nhật nào tôi cũng xin phép mẹ tôi cho Thập Bản

đưa tôi đi chơi. Tôi thấy chẳng có cái thú nào hơn là vừa nhá kẹo, vừa điều
khiển con ngựa hai chân ấy chạy nhong nhong qua các con đường thầm
lặng trong Thành Nội. Nhưng dần dần những con đường trong Thành Nội
trông quen thuộc quá, tôi bèn nẩy ra cái hứng muốn phóng ngựa cho xa
hơn. Và có một hôm, tôi điều khiển Thập Bản chạy ra phía cửa Đông Ba rồi
trở lên cầu. Giá như cứ thế mà cho chạy về Gia Hội, trở về cửa Thượng Tứ
thì cuộc du ngoạn bằng « ngựa » này kể cũng thật là thú vị.

Nhưng khổ một cái là óc tinh nghịch trẻ thơ còn muốn tôi phải tìm

những thú mới lạ hơn trong việc khai thác và thử thách với khả năng của
Thập Bản. Cái sáng kiến ma quái này vụt hiện ra, trong óc tôi, khi chiếc xe
vừa qua khỏi cầu, đang bổ nhanh xuống dốc. Bất thình lình, tôi dậm chân
vào sàn xe, hét to lên :

- Hò, hò, hò…

Tôi hét to quá. Nghe mấy tiếng « hò, hò » và trong một phút bất thần,

không kịp suy nghĩ, Thập Bản đang chạy như bay, ra sức tự hãm để dừng
lại. Chiếc xe bỗng chúi xuống rồi nghiêng hẳn qua một bên. Đất trời vụt
nhiên đảo lộn. Cảnh vật chung quanh tôi rung rinh chao đảo, quay tít một
vòng. Tôi rú lên một tiếng rồi không biết gì nữa. Khi tôi tỉnh dậy thì thấy
mình nằm ngửa trong xe. Chung quanh xe, một đám đông người xúm lại.
Còn Thập Bản thì đang ôm lấy chân tôi. Lão nhìn tôi với cặp mắt gần như
muốn khóc. Mặt lão xây xát nhiều nơi, có chỗ bầm lên hoặc rướm máu. Sắc
mặt lão xanh như sắc mặt người chết. Toàn thân lão run lên lẩy bẩy. Trông
lão phờ hẳn người đi với cái vẻ rối loạn, cuống cuồng của một người lương
thiện vừa gây nên án mạng vì ngộ sát. Lão hỏi rối rít :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.