HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 205

- Cậu có thế nào không ? May mà chẳng có thương tích gì hết. Nhưng

trong mình ? Cậu có nghe trong mình thế nào không ? Có đau ở chỗ nào
không ?

Tôi lắc đầu. Lão lại nói :

- Thật không chứ ? May quá sức. Thật là cái phước ba mươi đời của

tôi. Cậu không việc gì, xe cũng không việc gì. Lạy ông bà, may quá.

- Nhưng còn chú ?

Tôi nhìn kỹ người lão. Mắt tôi bỗng chú ý đến hai ống quần lão rách

toạc ở đầu gối, ướt đẫm cả máu. Tôi nhăn mặt, hỏi vội :

- Nhưng chú làm sao thế ? Làm sao mà… mà…

Lão vạch rộng hai chỗ rách ra. Tôi rùng mình. Hai gối lão bị chợt mất

hai miếng da to tướng, máu tuôn xối xả. Tôi nhắm mắt lại, kêu lên :

- Làm sao chứ ? Để yên thế mà chịu à ?

Thập Bản cười hì hì :

- Chỉ lo cho cậu với cái xe. Chứ còn tôi…

- Còn chú ? Chú làm sao ?

- Còn tôi thì lo gì. Cậu và xe không việc gì, tôi quên cả đau.

Tôi lắc đầu :

- Không được. Chú phải đi rửa đi, phải tìm cách băng bó đi. Mau lên.

Nhiều người trong đám đông cũng khuyên lão nên vào căn nhà gần đấy

xin thuốc và băng bó lại. Nói mãi, lão mới chịu rời tôi mà đi. Tôi ái ngại
nhìn theo, cái thái độ vô lý của lão khiến tôi phải nghĩ ngợi. Quả tim bé
bỏng của tôi, lần đầu tiên phải rung chuyển vì một niềm ân hận lớn lao. Và
khối óc ngây thơ của tôi loay hoay mãi trước những câu hỏi mà nó không
đủ sức giải đáp. Tôi không hiểu tại sao Thập Bản lại có thể tận tuỵ với anh
em tôi như vậy ? có thể để cho chúng tôi sai khiến một cách quá dễ dàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.