HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 234

- Sao lại cười ? Có bằng lòng không nào ? Bằng lòng đi bảo được !

- Để mà đeo mụ ạ ! Của thằng cha Chột nó cho, mất đi nó rầy rà khó

chịu lắm.

- Già đeo làm quái gì. Với lại mất đi đâu mà sợ. Tôi chỉ mượn vài hôm

thôi rồi trả lại ngay. Ông Chột có hỏi thì bảo rằng tôi mượn, ông ấy chẳng
dám la đâu.

- Nhưng…

- Nhưng gì ? Chẳng nhưng nhưng gì cả. Bảo được rồi sẽ mua gà, hạt

sen, chánh-hoài, bá-hạp để vú nó hầm cho mà ăn. Hay muốn ăn thịt, ăn cá
gì cũng có hết. Đưa đây…

Bà Thị nói xong rồi ngồi xích lại sát bên bà cụ, đưa tay sờ vào chiếc

hoa tai. Bà cụ rùn cổ lại, cúi mặt xuống, đưa hai tay bụm cứng lấy hai tai
mình.

- Tôi lạy mụ. Tội lắm. Để mà đeo, đừng có lấy tội lắm mà.

Bà Thị nghiêm sắc mặt, trừng mắt lên :

- Đưa đây bảo được. Làm cái tướng gì thế ? Tưởng làm thế người ta

không lấy được hay sao ?

Rồi bà Thị lại cười, lại kéo tay bà cụ. Bà cụ già hoảng sợ định trụt

xuống chạy nhưng mới vừa nhớm đứng lên bà Thị đã kéo giật lại, vật ngã
lăn ra trên mặt giường. Thế rồi bà Thị nằm đè lên trên, sờ vào hai tai. Bà cụ
cố sức vùng vẫy, nhưng chỉ được một lúc, bà đã thấy đuối sức lắm rồi. Bà
gào, khóc, van lạy, kêu rêu, năn nỉ bao nhiêu cũng mặc bà Thị vẫn cứ tự
nhiên, cố a vào tháo cho được hai chiếc hoa tai vàng. Và sau khi đã làm
xong công việc bóc lột tàn nhẫn ấy, bà Thị đứng lên sửa lại mái tóc, áo
quần, rồi lấy nón ra đi, bỏ mặc bà cụ nằm trên giường vừa thở hổn hển vừa
mếu máo. Nhưng bà Thị mới bước tới ngưỡng cửa, vú già đã gọi giật lại :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.