HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 93

Đêm rừng lừ lừ trôi qua, chậm chạp như rùa bò. Ba Hóa ngồi bó gối

trong chòi nghe ngóng. Ngồi mỏi, tôi nằm xuống trên hai tấm phản bằng gỗ
tạp. Hơi sương lạnh quá. Tiếng sương rơi lộp độp qua đám cành lá quanh
chòi ; giọng kim khí của mấy con chim qui nổi bật lên ở một lùm cây xa xa,
giữa khúc đồng ca não ruột của côn trùng. Dưới ánh sao khuya, sương mù
dày đặc lan rộng khắp nơi. Hai mi mắt tôi nghe nặng trĩu, người tôi cứ chập
chờn, chập chờn, nhẹ dần như nằm trên mặt sóng. Rồi trong một phút bất
thần, tôi chợp mắt lúc nào không hay.

Vào khoảng canh tư, tôi đang ngủ ngon, bỗng giật mình choàng tỉnh.

Ba Hóa vừa lay tôi, vừa gọi giật giọng :

- Này dậy. Trúng rồi, tôi biết lắm.

- Trúng gì hử ?

- Trúng heo chứ gì nữa ? Hà !... hà… Mơ ngủ à ? Có nghe nó hột đấy

không ?

Vừa lúc ấy, tôi nghe mấy tiếng heo hột lên dữ dội ở phía chân dốc, nơi

Ba Hóa đặt kẹp. Tôi nhìn ra ngoài lều. Bóng tối của sơn lâm đã loãng đi
trong một bầu trời mờ đục, huyền ảo, sương mù lan rộng trong ánh sáng của
mảnh trăng hạ tuần vươn mình lên khỏi giải rừng đen ở phương tây, ...một
con sào. Ba Hóa nghe tiếng heo, mỉm cười một cách khoái trá :

- Thế là xong đời mày. Tao hạ ngay cho mà xem. Hừ, quen mồm ăn

bậy. Mình làm mình chịu, kêu ca nỗi gì ? Hà… hà… đừng kêu rêu nữa vô
ích.

Tôi vừa dụi mắt, vừa bảo gã :

- Anh đừng nóng nảy. Nên tin xuống cho dưới xóm biết. Có nhiều

người phụ lực vẫn hơn.

Ỷ thị cái tài đâm heo của mình, Ba Hóa tặc lưỡi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.