HAI KINH THÀNH - Trang 11

Sự tĩnh lặng sau khi chiếc xe thư đã thôi quằn quại, ì ạch, lại thêm

trời đêm tịch mịch, khiến không gian càng im ắng như tờ. Tiếng thở
hồng hộc của lũ ngựa làm cỗ xe cũng run rẩy theo cứ như nó cũng
đang bị kích động. Trái tim ba hành khách có lẽ đập mạnh tới mức
nghe thấy được; hay nói đúng hơn, trạng thái dừng sững im lìm ấy đã
bộc lộ rõ những con người đang hụt hơi, nín thở và tim đập dồn vì chờ
đợi.

Tiếng vó ngựa phi nước đại lên đồi càng lúc nhanh và mạnh mẽ.
− Ô hô! - Người hộ tống lấy hết sức gào to. - Ai kia? Đứng lại! Tôi

bắn đó!

Nhịp vó đột ngột hãm lại và giữa tiếng bùn văng và tiếng bước

loạng choạng, một giọng người vang lên trong sương mù:

− Phải xe thư Dover đó không?
− Phải hay không thì hỏi làm gì? - Người hộ tống bắt bẻ. - Ngươi là

ai?

Có phải xe thư Dover không?
− Tại sao người muốn biết?
− Tôi cần tìm một hành khách, nếu phải.
− Khách nào?
− Ông Jarvis Lorry.
Nhân vật trong sách của chúng ta liền xác nhận đó là tên mình.

Người hộ tống, người đánh xe, và hai hành khách kia nhìn ông ta đầy
nghi ngờ.

− Đứng yên đó, - người hộ tống nói với người trong sương mù, - ta

mà lỡ tay thì nhà ngươi tàn đời vô phương cứu vãn. Quý khách tên
Lorry trả lời ngay đi.

− Có việc gì? - Hành khách ấy lên tiếng, rồi hơi ngập ngừng hỏi

tiếp. - Ai cần tìm tôi? Phải Jerry không?

(“Mình không ưa cái giọng tên Jerry này, nếu đúng là hắn,” người

hộ tống lẩm bẩm một mình. “Cái giọng khàn khàn khó ưa quá mức đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.