HAI KINH THÀNH - Trang 143

− Cứ mong là thế, - ông chú nói. - Oán ghét bề trên là cách kính

trọng không tự nguyện của bọn thấp hèn.

− Ở khắp xứ này, - người cháu nói tiếp, vẫn giọng điệu cũ, - tôi thấy

không hề có một gương mặt nào nhìn tôi mà có chút gì tôn kính, chỉ
thấy sự tuân phục đen tối của sợ hãi và nô lệ.

− Đó chính là sự ca tụng quyền uy của dòng họ này đấy, - Hầu tước

nói, - thật xứng đáng với cách duy trì quyền uy của dòng họ ta. Hà! -
Và ngài hít nhẹ một nhúm thuốc lá nữa rồi thoải mái gác tréo chân.

Nhưng khi người cháu chống hai khuỷu tay lên bàn, đưa bàn tay che

đôi mắt tư lự, chán chường thì cái mặt nạ thanh tú kia liếc nhìn anh
với vẻ chăm chú sắc sảo, soi mói, và căm ghét, hoàn toàn không giống
với vẻ thản nhiên đã khoác lên diện mạo ấy.

− Trấn áp là triết lý duy nhất bền vững, - Hầu tước nói. - Sự tuân

phục hắc ám của sợ hãi và nô lệ đó, công tử ạ, sẽ khiến đám súc sinh
vâng lời ngọn roi, chừng nào mái nhà này, - ngài ngước nhìn lên, - còn
che kín trời.

Điều đó có lẽ sẽ không dài lâu như Hầu tước nghĩ. Nếu đêm nay ta

có thể cho ngài thấy hình ảnh của lâu đài này chỉ vài năm sau, và hình
ảnh của năm chục dinh cơ khác như vậy vài năm sau, thì ngài có lẽ đã
không nhận ra đâu là tư dinh trong những đống hoang tàn kinh rợn bị
cướp phá, cháy đen ấy. Còn cái mái nhà mà ngài tán dương thì hẳn
ngài sẽ thấy nó che kín trời theo một cách khác - tức là những đôi mắt
sẽ vĩnh viễn tối đen khi thân xác đã hứng bao tràng đạn bắn ra từ hàng
trăm ngàn họng súng.

− Còn trong lúc này, - Hầu tước nói tiếp, - ta là người bảo vệ danh

giá và bình an cho dòng họ này, điều mà cậu không muốn làm. Nhưng
chắc cậu thấm mệt rồi. Ta sẽ kết thúc câu chuyện đêm nay chứ?

− Một lát nữa.
− Thêm một giờ, nếu cậu muốn.
− Thưa ngài, - người cháu nói, - chúng ta đã gieo gió và giờ sắp gặt

bão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.