HAI KINH THÀNH - Trang 18

miệt, thách thức, ngoan cường, phục tùng, than oán, bao trạng thái tiếp
nối nhau, cũng như bao hình ảnh gò má trũng sâu, màu da tái nhợt,
bàn tay nhăn nheo và thân thể tiều tụy. Nhưng hầu như vẫn là một
gương mặt, và mọi mái đầu đều sớm bạc trắng. Hàng trăm lần người
hành khách lơ mơ ngủ đã hỏi bóng ma này:

− Chôn đã bao lâu?
Câu trả lời luôn là: “Gần mười tám năm.”
− Ông đã từ bỏ mọi hy vọng được quật mồ lên chưa?
− Đã từ lâu.
− Ông có biết mình được cho hồi sinh không?
− Nghe nói thế.
− Mong là ông vẫn còn muốn sống?
− Khó nói lắm.
− Tôi có nên đưa cô ta đến? Hay ông muốn đi gặp cô ta?
Câu hỏi này được đáp lại mỗi lần mỗi khác và mâu thuẫn nhau. Có

khi câu trả lời nấc nghẹn là: “Khoan! Tôi chết mất nếu gặp lại quá
sớm.” Có khi, hồn ma giàn giụa nước mắt và xúc động nói: “Hãy cho
tôi gặp.” Có khi hồn ma nhìn trân trối, ngỡ ngàng và rồi câu trả lời là:
“Tôi không quen biết. Tôi không hiểu.”

Sau cuộc đàm luận tưởng tượng như vậy, người hành khách trong

cơn mơ lại đào, đào, và đào - lúc dùng xẻng, lúc dùng chiếc chìa khóa
to lớn, lúc dùng hai bàn tay - để moi kẻ khốn khổ ấy ra khỏi lòng đất.
Cuối cùng kẻ ấy bước ra khỏi mộ, đất bám đầy mặt mũi, tóc tai, và đột
nhiên hắn tan biến thành bụi. Lúc đó vị khách ấy lại giật mình tỉnh
mộng, hạ cửa sổ xuống cho sương mù và mưa vỗ vào má để quay về
với thực tại.

Thế nhưng khi đôi mắt ông mở to nhìn vào màn mưa mù, vào vệt

sáng đang di động của mấy ngọn đèn xe, và nhìn hàng rào bên vệ
đường đang lùi xa dần, những bóng đen bên ngoài trời đêm vẫn hòa
quyện vào chuỗi hồn ma trong cỗ xe. Cái ngân hàng thật sự ở gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.