HAI KINH THÀNH - Trang 185

− Tôi có nói gì đâu.
− Hừ, vậy thì đừng có nghĩ gì trong đầu. Bà mà không ngồi phịch

cầu nguyện thì cũng trù tính gì đó. Không cách này thì cách khác, thế
nào bà cũng trù ẻo tôi. Dẹp hết đi nghe.

− Dạ vâng.
− Dạ vâng, - Cruncher cứ lặp lại khi ngồi vào bàn dùng bữa trà. -

Chà! Dạ vâng. Được đó. Cho phép bà nói “dạ vâng” đó.

Mấy lời càm ràm của Cruncher chẳng có ý nghĩa rõ ràng nào cả

nhưng y vẫn cứ nói, giống như mọi người khác vẫn nói kiểu đó khi tỏ
ý chung chung là mỉa mai không bằng lòng.

− Bà cứ dạ vâng đi, - Cruncher cắn một miếng bánh mì bơ và nuốt

ực thật nhanh cứ như đang húp tuột vào bụng một con hàu lớn vô hình
vừa mới tách vỏ. - A! Thế cũng được. Tôi tin bà.

− Tối nay ông có đi không? - Chị vợ tử tế hỏi khi anh chồng cắn

thêm miếng nữa.

− Có đó.
− Cho con theo với, cha ơi? - Ông con nhanh nhảu đề nghị.
− Không, không được. Tao phải đi... mẹ mày biết rồi đó,... đi câu.

Tao phải đi tới đó. Đi câu.

− Cần câu của cha hơi bị gỉ sét, phải không cha?
− Kệ nó.
− Cha sẽ đem cá về nhà chứ, cha?
− Tao mà không đem về thì ngày mai cho mày ăn đói, - ông cha vừa

đáp vừa lắc đầu. - Hỏi thế đủ rồi; chừng nào mày còn chưa nên giường
ngủ say thì tao còn chưa đi đâu.

Suốt thời gian còn lại của buổi tối, Cruncher chỉ làm mỗi việc canh

chừng vợ hết sức cẩn mật, cứ chăm chăm bắt chị ta nói chuyện để khỏi
phải trù tính, cầu khẩn điều gì xui xẻo cho y. Vì vậy Cruncher thúc
giục thằng con cũng nói chuyện với mẹ nó, và làm khổ người đàn bà
tội nghiệp kia bằng đủ thứ lý do càm ràm ca thán, chứ không cho chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.