HAI KINH THÀNH - Trang 200

mười lăm mét... và cứ lủng lẳng ở đó, làm nhiễm độc cả đài nước bên
dưới.

Họ nhìn nhau, và gã dân quê lấy chiếc mũ xanh lau bộ mặt tuơm

đầy mồ hôi trong lúc gã thuật lại cảnh tượng đó.

− Kinh khủng lắm, thưa các ông. Làm sao đàn bà, trẻ con lấy nước

về dùng được! Còn ai dám tán gẫu dưới cái bóng đó nữa! Cái bóng
của giá treo cổ, các ông nghe rõ chưa? Khi tôi bỏ làng ra đi, buổi chiều
thứ Hai khi mặt trời lặn, và đứng trên đồi nhìn về, cái xác người treo
đó đổ bóng đè lên nhà thờ, đè lên nhà máy xay, đè lên nhà ngục... hình
như trải dài trên mặt đất, thưa các ông, đến tận chân trời!

Tên Jacques đói khát gặm nhấm ngón tay mình trong lúc gã nhìn ba

người kia, đầu ngón tay run rẩy theo cơn thèm muốn cồn cào.

− Vậy đó, thưa các ông. Tôi bỏ đi lúc hoàng hôn, người ta khuyên

tôi như thế, tôi cứ đi, suốt đêm hôm đó và ngày hôm sau, tới khi tôi
gặp người bạn này, người ta đã báo trước như thế. Tôi đã đi cùng anh
này, lúc đi xe lúc cuốc bộ, tới hết ngày hôm qua và suốt đêm qua. Bây
giờ thì tôi ở đây!

Sau một hồi im lặng bi thương, Jacques Một lên tiếng:
− Được! Anh đã làm đúng và đã kể lại trung thực. Phiền anh ra

ngoài cửa đợi chúng tôi một chút?

− Sẵn lòng, - gã phu lục lộ nói. Defarge đưa gã ra đầu cầu thang, để

gã ở đó rồi quay lại.

Ba người kia đã đứng lên, chụm đầu bàn bạc khi Defarge trở về căn

phòng áp mái.

− Ý anh sao, Jacques? - Số Một hỏi. - Cho vào danh sách không?
− Cho vào danh sách, và sẽ bị thủ tiêu, - Defarge đáp.
− Tuyệt! - Số Ba háu đói rên một tiếng.
− Lâu đài đó và cả dòng họ? - Số Một hỏi.
− Lâu đài đó và cả dòng họ, - Defarge đáp. - Tiêu diệt hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.