HAI KINH THÀNH - Trang 211

Điều đáng chú ý là sở thích của dân khu Saint Antoine hình như

xung khắc rõ ràng với bông hồng trên khăn trùm đầu của chị Defarge.
Có hai người đã lần lượt vào quán, đã định gọi rượu uống, nhưng khi
nhìn thấy món tô điểm ấy thì họ ngập ngừng, giả vờ nhìn quanh như
muốn tìm một người bạn không có mặt, rồi bỏ đi. Những người có mặt
trong quán khi vị khách lạ này bước vào cũng đã đi hết không còn ai.
Biến sạch. Tên mật thám đã quan sát kĩ nhưng không thấy dấu hiệu
nào. Ai cũng uể oải tha thẩn theo cùng một kiểu đói rách, không đích
hướng, vô tình, hoàn toàn tự nhiên và không thể nghi ngờ gì được.

“John”, chị chủ quán nghĩ thầm, những ngón tay đan cái tên này

vào danh sách, rồi nhìn khách lạ. “Nán lại thêm chút nữa là ta sẽ kịp
đan xong luôn cái họ Barsad của mi.”

− Bà có chồng chứ?
− Có.
− Con cái?
− Không con cái.
− Làm ăn có vẻ khó khăn?
− Làm ăn rất khó khăn; dân chúng nghèo quá.
− Ồ, những người khốn khổ, bất hạnh! Còn bị áp bức quá nữa chứ...

như bà đã nói.

− Chính ông nói chứ, - chị bắt bẻ, chỉnh lại, và lẹ làng đan thêm ký

hiệu gì đó hoàn toàn chẳng phải tốt đẹp vào cái tên này.

− Xin thứ lỗi, đúng là tôi nói chứ không phải bà, nhưng tất nhiên bà

cũng nghĩ thế mà. Hẳn rồi.

Tôi nghĩ ư? - Chị ta cao giọng đáp lại. - Tôi với chồng tôi lo cái

quán rượu này đã quá bận rồi. Chẳng có nghĩ gì cả. Ở đây, chúng tôi
chỉ nghĩ là làm sao tồn tại được. Đó là chuyện chúng tôi nghĩ tới, và
bấy nhiêu cũng đủ bận tâm từ sáng tới tối rồi, không còn rảnh trí đâu
mà nghĩ chuyện khác. Tôi mà nghĩ chuyện gì khác à? Không đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.