HAI KINH THÀNH - Trang 235

− Tôi nghĩ là giống hoàn toàn.
− Ông có nói đến cô con gái. Con gái người này có biết chuyện tái

phát không?

− Không. Chuyện này được giấu kín, và tôi mong là cô ấy sẽ mãi

mãi không hay biết. Chỉ có tôi biết, cùng một người nữa đáng tin cậy.

Ông bác sĩ nắm chặt bàn tay ông Lorry, nói nhỏ:
− Thật quý hóa quá. Thật là ý tứ quá!
Ông Lorry siết tay bác sĩ đáp lại, và cả hai im lặng hồi lâu rồi ông

Lorry mới lựa lời cẩn thận và đầy tình cảm:

− Thế đó, ông Manette à, tôi chỉ là người làm kinh doanh, đâu có

biết cách xử trí những chuyện khó khăn, phức tạp như thế. Tôi đâu có
đủ kiến thức phù hợp mà cũng không phải loại học vấn uyên thâm; tôi
cần được chỉ bảo. Không có ai trên đời này mà tôi hết lòng trông
mong soi đường chỉ lối cho tôi như là ông. Xin cho tôi biết làm sao lại
tái phát vậy chứ? Có nguy cơ lặp lại nữa không? Có cách nào ngăn
ngừa tái phát không? Nếu tái phát thì chữa trị làm sao? Chuyện này cớ
sự thế nào mà nên nông nỗi này? Tôi làm gì được cho bạn tôi đây?
Không ai xưa nay hết lòng mong muốn giúp bạn cho bằng tôi muốn
giúp bạn tôi, giá như tôi biết làm sao. Nhưng chuyện này thì tôi bất
lực. Giá như trí tuệ uyên bác và kinh nghiệm của ông có thể chỉ dẫn
cho thì tôi còn giúp ích được nhiều; chứ cứ u mê mò mẫm thế này thì
tôi vô dụng quá. Xin hãy bàn bạc với tôi, xin hãy giúp tôi hiểu rõ hơn,
và chỉ cho tôi biết cách làm gì có ích hơn đi.

Nghe những lời thiết tha đó, bác sĩ Manette ngồi trầm tư một hồi, và

ông Lorry không thúc ép.

− Tôi nghĩ là, - bác sĩ gắng gượng phá vỡ sự im lặng, - ông bạn à,

việc tái phát như ông mô tả không hẳn là người này không biết trước
đâu.

− Người này có sợ tái phát không? - Ông Lorry đánh bạo hỏi.
− Sợ lắm chứ, - bác sĩ bất giác rùng mình. - Ông không thể nào biết

được là nỗi sợ ấy luôn đè nặng tâm trí người này, và khó khăn biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.