HAI KINH THÀNH - Trang 237

− Tốt quá, tốt quá! Thật đáng mừng. Tôi biết ơn ông! - Ông Lorry

thốt lên.

− Tôi biết ơn ông! - Bác sĩ nói theo, cúi đầu cung kính.
− Còn hai vấn đề nữa tôi mong được chỉ bảo, - ông Lorry nói. - Cho

phép tôi nói tiếp chứ?

− Cứ nói hết thì càng tốt cho bạn của ông, - bác sĩ chìa tay ra.
− Thế thì vấn đề thứ nhất. Người này ham học hỏi và nghị lực khác

thường; người này hết sức nhiệt thành tiếp thu kiến thức chuyên môn,
làm thí nghiệm, cũng như nhiều việc khác. Như vậy người này có hao
tâm tổn trí quá không?

− Tôi cho là không. Có thể tâm trí người này là như vậy, đầu óc lúc

nào cũng bận rộn. Có thể một phần là bản tính, một phần là do hậu quả
của hoạn nạn cũ. Càng ít bận tâm những chuyện lành mạnh thì tâm trí
càng có nguy cơ suy yếu trở lại. Có thể người này đã tự quan sát bản
thân và phát hiện ra điều đó.

− Ông có chắc chắn là người này không bị căng thẳng quá sức ư?
− Tôi nghĩ là hoàn toàn chắc chắn.
− Ông Manette ơi, nếu bây giờ người này làm việc quá sức...
− Ông Lorry ơi, tôi không nghĩ là có chuyện đó đâu. Tâm trí chịu

sức ép cực độ ở một phía thì phía kia phải đối kháng lại mới cân bằng
chứ.

− Xin thứ lỗi cho, tôi là con người chỉ biết công việc thôi. Cứ tạm

cho là người này đã làm việc quá sức đi; như vậy thì tình trạng rối
loạn tinh thần này có tái diễn nữa không?

− Tôi không nghĩ vậy, - bác sĩ Manette quả quyết đầy tự tin. - Tôi

cho rằng chỉ có một luồng liên tưởng duy nhất mới có thể gây tái phát
thôi. Nhưng từ giờ trở đi, tôi nghĩ luồng liên tưởng ấy phải có tác động
mạnh phi thường thì mới lặp lại được. Sau những gì đã xảy ra, và khi
người này đã hồi phục, tôi thấy khó mà tưởng tượng được chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.