HAI KINH THÀNH - Trang 291

Người được hộ tống cưỡi riêng một ngựa nhưng một sợi dây buông

chùng đã buộc vào dây cương của anh ta còn đầu kia quấn quanh
cườm tay của hai nhà ái quốc. Cứ như thế họ lên đường trong màn
mưa quật rát mặt, lóc cóc ngựa phi như cánh Long kỵ binh hạng nặng
trên mặt đường thị trấn lát đá gập ghềnh, và tiến ra những con lộ chính
ngập bùn. Cứ như thế họ băng băng vượt đường xa, chỉ tạm ngừng
những lúc thay ngựa hay đổi nhịp, đi một mạch những dặm sình lầy
thẳng tới kinh đô.

Họ đi suốt đêm, đến một hay hai giờ sau khi bình minh lên mới

dừng, và nằm nghỉ đến tận sẩm tối. Hai người hộ tống áo quần tả tơi
thảm hại đến mức họ quấn rơm quanh đôi bàn chân trần, phủ rạ trên
đôi vai rách rưới cho mưa khỏi ướt. Ngoài nỗi khó chịu riêng vì bị đưa
đi, cùng mối lo về nguy cơ thường trực nảy sinh do một nhà ái quốc
liên tục say rượu và cầm khẩu súng hỏa mai rất bất cẩn, Charles
Darnay trong lòng không hề gợn nỗi sợ nào về việc bị đối xử như
phạm nhân; bởi vì anh cho rằng tình trạng chung này không có liên
quan gì đến trường hợp riêng của mình, nó sẽ chấm dứt một khi anh
nói ra lý do trở về nước Pháp và sẽ được xác nhận bởi người tù ở ngục
Abbaye.

Nhưng khi họ đến thành Beauvais vào buổi chiều, lúc phố xá đông

người, anh không thể giấu được nỗi lo trước tình hình rất đáng ngại.
Một đám đông đầy đe dọa bu lại nhìn anh xuống ngựa ở sân dịch trạm,
và nhiều tiếng nói la to: “Đả đảo bọn lưu vong!”

Mới vung chân qua yên chưa kịp bước xuống, anh dừng phắt lại và

tiếp tục ngồi trên lưng ngựa cho an toàn, anh nói:

− Lưu vong sao, các bạn! Không thấy tôi đang tự nguyện ở đây, ở

nước Pháp này hay sao?

− Mi là kẻ lưu vong đáng nguyền rủa, - một tên thợ đóng móng

ngựa vừa la vừa hằm hằm chen qua đám đông, tay cầm chiếc búa, - và
mi là đồ quý tộc đáng nguyền rủa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.