HAI KINH THÀNH - Trang 306

− Ở đây.
− Ở đây, ở Paris?
− Đã qua đây mấy ngày rồi... ba hay bốn ngày... cháu không nhớ

chính xác... cháu không thể suy nghĩ rõ ràng được. Một việc nghĩa nào
đó đã khiến chồng cháu sang đây mà không cho ở nhà biết; anh ấy đã
bị chặn lại ở cổng thành và giam vào ngục rồi.

Ông già không nén được một tiếng thốt. Gần như cùng lúc, tiếng

chuông ngoài cổng lại vang lên, và tiếng chân, tiếng nói ầm ĩ tràn vào
sân.

− Tiếng ồn gì thế? - Bác sĩ Manette vừa hỏi vừa quay ra cửa sổ.
− Đừng nhìn! - Ông Lorry kêu lên. - Đừng nhìn ra! Manette, hãy vì

tính mạng của ông, đừng mở cửa ra!

Bác sĩ quay lại, tay đặt trên chốt cửa sổ, và nói với nụ cười thản

nhiên, gan dạ:

− Anh bạn thân ơi, ở kinh thành này tôi từng sống một thời lý thú.

Tôi từng là tù nhân ngục Bastille. Không có nhà ái quốc nào ở Paris...
ở Paris? Không, ở cả nước Pháp này... lại động đến tôi khi đã biết tôi
từng là tù nhân ngục Bastille, nếu như họ không lao tới ôm chầm tôi,
hay công kênh tôi lên vui mừng. Nỗi đau khổ ngày xưa của tôi giờ lại
thành uy lực giúp chúng tôi vượt qua mọi rào cản, và cho chúng tôi
biết tin tức về Charles bên Pháp, rồi đưa chúng tôi đến đây. Tôi biết
tình thế phải như vậy; tôi biết mình có thể giúp Charles thoát khỏi
nguy hiểm; tôi đã nói với Lucie như thế... Tiếng ồn gì vậy? - Bàn tay
ông lại đặt lên chốt cửa sổ.

− Đừng nhìn ra! - Ông Lorry kêu lên, hoàn toàn tuyệt vọng. -Đừng,

Lucie, cháu ta, cháu cũng đừng! - Ông quàng tay ôm chặt cô gái. -
Đừng quá hốt hoảng, cháu yêu. Ta xin thề với cháu là ta không hề hay
biết chuyện nguy nan nào xảy đến cho Charles; thậm chí ta còn không
hề biết là cậu ta có mặt ở cái chốn chết người này. Cậu ta đang ở nhà
ngục nào?

− La Force!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.