HAI KINH THÀNH - Trang 325

nhà duy nhất ở góc đường đó; còn lại toàn là vách tường chạy dài.
Lucie đến đó được ba ngày thì người thợ cưa để ý đến nàng.

− Xin chào, nữ Công dân.
− Xin chào, Công dân.
Lối xưng hô đó bây giờ là luật lệ bắt buộc. Nó đã hình thành một

thời gian trước một cách tự nguyện giữa những người ái quốc nhiệt
tình hơn; nhưng sau đó hở thành quy định chung.

− Lại đến đây nữa à, nữ Công dân?
− Thì ông thấy đó, ông Công dân!
Tay thợ cưa là một người thấp bé quen thói vung tay diễn tả thái quá

(trước kia gã từng là phu lục lộ). Gã liếc mắt về phía nhà tù, chỉ trỏ,
rồi đưa mười ngón tay lên trước mặt giả như đó là những chấn song,
rồi làm bộ khôi hài ghé mắt nhìn qua.

− Nhưng đó không phải việc của tôi, - gã nói. Và tiếp tục cưa gỗ-
Hôm sau gã chờ đợi Lucie và nàng vừa đến là gã bắt chuyện ngay.
− Sao? Lại đi bộ tới nữa, nữ Công dân?
− Phải, ông Công dân.
− A! Một đứa bé nữa! Đây là mẹ cháu phải không, nữ Công dân tí

hon?

− Con nói được không, mẹ? - Bé Lucie thầm thì, nép sát bên mẹ.
− Được, con yêu.
− Dạ phải, thưa ông Công dân.
− A! Nhưng đó không phải việc của tôi. Việc của tôi là làm việc.

Nhìn cái cưa của tôi đi! Tôi gọi nó là Tiểu Guillotine. La, la, la; La, la,
la! Và đầu hắn rơi!

Một khúc gỗ ngắn rơi xuống trong lúc gã vừa nói vừa cưa, rồi gã

quẳng khúc gỗ vào giỏ.

− Tôi tự xưng là Samson của máy chém củi. Nhìn đây nữa này!
Lưu, lưu, lưu; Lưu, lưu, lưu! Và đầu rơi! Giờ tới đứa nhỏ. Sột,

soạt; Sột, soạt! Và đầu rơi. Đủ cả gia đình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.