HAI KINH THÀNH - Trang 368

bước chân quả quyết của người thạo đường lối, anh băng qua nhiều
ngả đường tăm tối và bẩn thỉu - bẩn thỉu hơn thường lệ bởi vì ngay cả
những đường chính đông đúc nhất cũng không được quét dọn vào thời
kinh hoàng này. Anh dừng trước một tiệm bào chế, đích thân chủ tiệm
đang đóng cửa. Một tiệm nhỏ bé, mập mờ, hắc ám, nằm trên con
đường quanh co ngược lên đồi, của một tay chủ nhỏ bé, mập mờ, hắc
ám.

Cất tiếng chào Công dân này xong, anh đi thẳng vào quầy thuốc đặt

mẩu giấy trước mặt hắn.

− Phù! - Chủ tiệm bào chế khẽ huýt gió khi đọc mẩu giấy. - Ái chà!

Ái chà! Ái chà! - Thấy Sydney Carton không quan tâm, hắn hỏi tiếp. -
Cho ông à, Công dân?

− Cho tôi.
− Ông phải cẩn thận để riêng các thứ ra nhé, Công dân? Ông có biết

hậu quả khi chúng trộn lẫn với nhau không?

− Biết rõ.
Mấy gói nhỏ được chuẩn bị rồi trao cho anh. Carton cất từng gói

một vào túi trên ngực áo choàng bên trong, đếm tiền thanh toán, và
thong thả đi ra.

− Bây giờ chẳng còn việc gì làm nữa cho đến mai, - anh ngước nhìn

trăng, nói một mình. - Mình không ngủ được.

Đó không phải là thái độ bất chấp hay biểu hiện khinh suất mà là sự

thách thức khi anh thốt ra những lời ấy dưới vòm mây trôi nhanh. Đó
là quyết tâm của một kẻ đã mỏi mệt, kẻ đã lang thang, gắng sức, lầm
lạc nhưng cuối cùng đã tìm thấy con đường đúng và đích đến cuối
cùng.

Thời xưa, lúc anh nổi tiếng là một thanh niên đầy triển vọng trong

đám chúng bạn ganh đua cùng trang lứa thì cha anh mất. Mẹ anh đã
qua đời nhiều năm trước đó. Những lời uy nghiêm anh đã nghe đọc
khi đứng trước mộ cha lúc đó giờ lại trỗi dậy trong tâm trí khi anh đi
qua những ngõ tối, ngập chìm trong bóng đêm dày, với vầng trăng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.