HAI KINH THÀNH - Trang 375

10. Thực thể của bóng tối

Tôi, Alexandre Manette, một bác sĩ bất hạnh, sinh ở Beauvais, về

sau sống ở Paris, viết di bút ai oán này trong ngục thất Bastille sầu
thảm, vào tháng cuối cùng của năm 1767. Tôi lén lút viết từng đoạn
một trong hoàn cảnh gian khổ mọi bề. Tôi cố ý giấu nó trong hốc
tường của ống khói, nơi tôi đã vất vả rất lâu mới làm được một chỗ
cất giấu. Một bàn tay thương tình nào đó có thể tìm thấy nó ở đó khi
tôi và những đau khổ của tôi đã thành cát bụi.

Những dòng này được viết bằng mũi sắt nhọn gỉ sét chấm muội

than cạo từ ống khói, hòa với máu, vào tháng cuối cùng của năm thứ
mười tôi bị giam cầm. Lòng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Qua những
dấu hiệu khủng khiếp mà tôi đã nhận thấy ngay bản thân mình, tôi biết
rằng lý trí tôi sẽ không còn giữ nguyên vẹn được bao lâu nữa, nhưng
tôi xin thề rằng ngay lúc này đây, tôi đang hoàn toàn sáng suốt - trí
nhớ tôi vẫn chính xác và tường tận - và tôi xin thề viết ra đúng sự thật
như đây là những lời trăng trối của mình, cho dù di bút này có được ai
đọc hay không vào giờ Phán Xét Cuối Cùng.

Vào một đêm trăng mây phủ, vào tuần thứ ba của tháng Mười hai

(tôi nhớ đó là ngày 22 trong tháng) năm 1757, tôi đang đi dạo ở một
đoạn vắng của bến tàu sông Seine để tận hưởng khí trời mát lạnh,
cách nhà tôi ở phố École de Médecine một giờ đường, thì một cỗ xe
ngựa phóng rất nhanh từ phía sau chạy tới. Khi tôi e ngại tránh đường
cho xe ấy đi qua kẻo bị cán phải, từ cửa sổ xe ngựa một cái đầu thò ra
và một tiếng nói hô to bảo người xà ích dừng ngựa.

Cỗ xe dừng bánh ngay khi người xà ích ghì cương, và cũng tiếng

nói ấy gọi đích danh tôi. Tôi đáp lại. Xe đã dừng ở xa đằng trước nên
hai quý ông có thời gian mở cửa bước xuống trước khi tôi đến nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.