HAI KINH THÀNH - Trang 380

− Có nguy cấp không?
− Tốt nhất ông nên đi xem bệnh, - hắn ta trả lời bừa; rồi cầm

ngọn đèn lên...

۩۩۩

Bệnh nhân kia nằm trong phòng sau bên kia cầu thang thứ hai.

Phòng giống như một gác xép bên trên chuồng ngựa; trên đầu một
phần là trần nhà thấp quét vôi, phần còn lại để trống thông lên tận rìa
mái ngói, thấy cả xà nhà bắc ngang. Ở phía trần trống đó là nơi chứa
rơm rạ, những bó củi và một đống táo ủ trong cát. Tôi phải đi qua chỗ
đó để sang phía bên kia. Tôi nhớ rất tường tận và chính xác. Tôi nhớ
như in từng chi tiết và trong ngục thất Bastille, sau gần mười năm
giam cầm, tôi vẫn nhớ như đã nhìn thấy đêm ấy.

Nằm ngửa trên một lớp rơm dưới đất, kê đầu trên chiếc gối là

một cậu nông dân đẹp trai - một thanh niên chừng mười bảy tuổi là
cùng. Cậu ta nằm ngửa, răng nghiến chặt, bàn tay phải ôm lấy ngực,
và đôi mắt bừng bừng nhìn thẳng lên cao. Tôi không thấy vết thương
của cậu ta ở đâu lúc tôi quỳ một chân bên cạnh, nhưng tôi nhận biết
được cậu ta sắp chết vì một vết đâm.

− Tôi là bác sĩ, tội nghiệp cậu, - tôi nói. - Để tôi khám cho.
− Tôi không cần khám, - cậu ta đáp, - mặc kệ nó.
Vết thương nằm dưới bàn tay cậu ta, tôi dỗ dành cậu cho tôi

nhấc bàn tay ra. Đó là một vết kiếm đâm thủng ngực từ hai mươi hay
hai mươi bốn giờ trước, nhưng cho dù có chữa chạy ngay lúc đó thì
cũng không tài nào cứu được. Chỉ lát nữa thôi là cậu ta sẽ chết. Lúc
tôi quay về phía người anh, tôi thấy hắn đang nhìn xuống cậu thanh
niên đẹp trai đang hấp hối này với ánh mắt dửng dưng như thể nạn
nhân là con chim hay con thỏ rừng bị hại chứ không phải là một con
người đồng loại.

− Sao lại ra nông nỗi này, thưa ngài? - Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.