HAI KINH THÀNH - Trang 387

Hai anh em đang chờ trong phòng dưới nhà, nóng lòng muốn lên

đường. Lúc một mình bên giường bệnh nhân, tôi đã nghe tiếng họ quất
roi ngựa vào ủng, loanh quanh đi tới đi lui.

− Rốt cuộc nó đã chết? - Người anh hỏi khi tôi xuống nhà.
− Cô ấy đã chết, - tôi nói.
− Chúc mừng chú, - hắn quay lại nói với người em.
Trước đó hắn đã trả tiền cho tôi nhưng tôi đã thoái thác. Bây giờ

hắn đưa cho tôi một cọc tiền vàng bọc trong giấy. Tôi cầm lấy nhưng
để lên bàn. Tôi đã suy nghĩ điều này và quyết không nhận gì cả.

− Xin thứ lỗi cho, - tôi nói. - Trong trường hợp này thì không.
Hai anh em nhìn nhau, nhưng rồi họ cúi đầu chào tôi, tôi cũng

chào lại, và rồi đường ai nấy đi không nói một lời...

۩۩۩

Tôi mệt, mệt, mệt mỏi mòn vì nỗi khốn khổ của mình. Tôi không

đọc được những gì đã viết bằng bàn tay gầy guộc này.

Từ sáng sớm, trước cửa nhà tôi đã có người đặt cọc tiền vàng

trong một chiếc tráp nhỏ có ghi tên tôi bên ngoài. Ngay từ đầu, tôi đã
lo nghĩ mình phải làm sao. Hôm đó, tôi quyết định viết thư riêng cho
ngài Thượng thư về hai bệnh nhân mà tôi được gọi tới cứu chữa, và
mô tả nơi mình đã tới; thực tế là thuật lại mọi chuyện. Tôi biết uy thế
của triều đình là như thế nào, và giới quý tộc có những quyền miễn trừ
gì, tôi không ngạc nhiên nếu vấn đề này sẽ không bao giờ được cứu
xét; nhưng tôi muốn viết ra cho nhẹ lòng. Tôi đã giấu kín chuyện này,
ngay cả với vợ tôi; và tôi cũng nói rõ điều này trong bức thư của
mình. Tôi không hề lo sợ mình gặp hiểm nguy nào; nhưng tôi hiểu rõ
tai họa có thể giáng xuống người khác nếu họ mà biết những điều tôi
đã biết.

Tôi quá bận việc ngày hôm đó nên đến tối vẫn chưa viết xong bức

thư. Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn thường lệ để viết nốt. Đó là ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.