− Tôi cũng vậy.
− Nếu như có ai trong số người đó, hay cả đám đó, mà có ý muốn
tha Darnay; chuyện này là ảo tưởng vì tính mạng của anh ta hay của
bất kỳ ai có nghĩa lý gì với họ đâu!... Nhưng tôi nghĩ là dù có muốn thì
họ cũng không dám tha chết cho Darnay đâu sau những phản ứng của
dân chúng trong phiên tòa.
− Ta cũng nghĩ thế. Ta đã ngửi thấy mùi máu trong tiếng la ó của
họ.
Ông Lorry chống tay lên khung cửa, giấu mặt vào cánh tay.
− Đừng nản lòng, - Carton nói rất nhẹ nhàng, - đừng khổ sở. Tôi đã
có ý khích lệ bác sĩ Manette như thế vì tôi thấy việc đó biết đâu sẽ làm
cho Lucie an lòng, nguôi ngoai. Nếu không, cô ấy có thể sẽ nghĩ là
mọi người đã phó mặc tính mạng Darnay và điều đó sẽ khiến cô ấy
phiền muộn lắm.
− Đúng, đúng, đúng thế, - ông Lorry vừa lau nước mắt vừa đáp, -
cậu nói đúng. Nhưng Darnay sẽ mất mạng; không còn hy vọng gì nữa.
− Đúng. Darnay sẽ mất mạng; không còn hy vọng gì nữa, - Carton
lặp lại.
Rồi anh vững bước xuống cầu thang.