HAI KINH THÀNH - Trang 402

Anh chờ, chờ mãi, và đồng hồ đã điểm mười hai tiếng mà vẫn

không thấy bóng bác sĩ Manette trở lại. Ông Lorry quay về, không có
tin tức gì từ ông bác sĩ và từ bất kỳ ai. Không biết ông ấy đi đâu?

Hai người đang bàn bạc chuyện này, hầu như đã cho rằng sự vắng

mặt kéo dài của bác sĩ Manette là dấu hiệu mong manh của hy vọng
thì họ nghe tiếng chân bác sĩ lên cầu thang. Ngay khi ông Manette
bước vào phòng, rõ ràng là tất cả đã tiêu tan.

Không bao giờ biết được bác sĩ thực tế đã gặp ai hay chỉ xuôi ngược

trên đường. Lúc bác sĩ Manette đăm đăm nhìn họ, không ai hỏi câu
nào vì gương mặt bác sĩ đã nói hết mọi điều.

− Tôi không tìm ra, - bác sĩ nói, - tôi phải tìm cho ra. Nó đâu rồi?
Đầu không mũ nón, cổ không khăn quàng, và trong lúc bác sĩ vừa

nói vừa bất lực đảo mắt khắp phòng, ông cởi áo khoác ra thả luôn
xuống sàn.

− Băng ghế thợ giày của tôi đâu? Tôi đã tìm nó khắp nơi mà không

thấy. Họ làm gì với mấy chiếc giày dang dở của tôi? Gấp lắm rồi, tôi
phải làm cho xong mấy chiếc giày đó.

Carton và ông Lorry nhìn nhau, lòng chết điếng.
− Mau, mau! - Bác sĩ Manette vẫn nói với giọng rên rỉ khốn khổ. -

Để cho tôi làm việc. Trả lại giày cho tôi.

Không nghe ai đáp lời, ông vò đầu bứt tóc, và giậm chân xuống sàn,

như một đứa trẻ tức tối.

− Đừng hành hạ kẻ khốn khổ cô độc tội nghiệp này nữa, - ông

Manette nài nỉ họ bằng tiếng hét đáng sợ. - Trả lại giày cho tôi! Tối
nay mà không xong đôi giày thì sẽ ra sao đây?

Mất trí rồi, mất trí hoàn toàn!
Rõ ràng là không còn hy vọng gì thuyết phục hay cố làm cho bác sĩ

tĩnh trí lại, không ai bảo ai, Carton và ông Lorry cùng đặt tay lên vai
ông bác sĩ, dỗ dành ông ấy ngồi xuống trước lò sưởi và hứa hẹn sẽ cho
ông làm giày ngay. Ông Manette ngồi lọt thỏm trong ghế, ủ ê nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.