HAI KINH THÀNH - Trang 403

những tàn lửa, và khóc. Mọi chuyện đã xảy ra từ ngày ông bác sĩ rời
khỏi gác xép Saint Antoine cứ như một giấc mơ hay ảo tưởng thoáng
qua, và trong mắt ông Lorry, ông bác sĩ đã trở lại đúng như con người
mà Defarge đã trông chừng ngày xưa.

Dù sững sờ và đau lòng trước cảnh tượng suy sụp ghê gớm này, cả

Carton lẫn ông Lorry đều biết bây giờ không phải lúc buông thả theo
cảm xúc. Họ buộc phải kiên cường khi cô con gái đơn chiếc của ông
bác sĩ đã không thể nương tựa vào niềm hy vọng cuối cùng này. Một
lần nữa, không ai bảo ai, hai người nhìn nhau, vẻ mặt đầy ngụ ý.
Carton là người đầu tiên lên tiếng:

− Cơ hội cuối cùng vốn đã mong manh giờ cũng đã mất. Phải, nên

đưa ông ấy về với Lucie. Nhưng trước khi ông đi, xin ông một phút
nghe thật kĩ tôi nói. Đừng hỏi tại sao lại có những điều kiện như tôi sẽ
đặt ra, đừng hỏi tại sao lại có những lời hứa như tôi sẽ đòi hỏi. Tôi có
lý do... lý do chính đáng.

− Ta không hề nghi ngờ, - ông Lorry đáp. - Xin cứ nói.
Người ngồi trên ghế ở giữa họ cứ không ngừng lắc lư tới lui một

kiểu và than van. Hai người hạ giọng nói chuyện như thể đang ngồi
cạnh bên giường người bệnh giữa đêm.

Carton cúi xuống nhặt lên chiếc áo khoác của bác sĩ đang nằm

vướng víu dưới chân anh. Vừa cầm lên thì từ trong áo rơi xuống sàn
chiếc hộp nhỏ mà bác sĩ thường cất giữ những ghi chép về công việc
thường ngày. Carton nhặt chiếc hộp lên, bên trong có một tờ giấy gấp
lại.

− Chúng ta nên xem qua cái này! - Anh nói.
Ông Lorry gật đầu đồng tình. Anh mở ra và thốt lên:
− Tạ ơn Chúa!
− Gì thế? - Ông Lorry nôn nao hỏi.
− Khoan! Rồi tôi sẽ nói rõ sau. Trước hết, - anh cho tay vào túi

khoác của mình lấy ra một tờ giấy khác, - đây là giấy thông hành cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.