HAI KINH THÀNH - Trang 406

− Ta chắc là chịu.
− Tôi cũng nghĩ thế. Cứ âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị mọi việc ngay

dưới sân này, thậm chí ông lên ngồi sẵn trên xe. Ngay lúc tôi đến gặp
ông, tôi lên xe là đi ngay.

− Như vậy là trong tình huống nào cũng phải chờ cậu?
− Ông đã giữ giấy thông hành của tôi cùng với mọi người rồi đó, và

phải dành chỗ cho tôi. Không chần chờ gì hết, tôi đến là đi ngay, về
Anh quốc!

− Ồ, - ông Lorry nắm chặt bàn tay bình tĩnh và quả quyết của

Carton, - thế thì tất cả không chỉ trông cậy vào mỗi lão già này đâu,
mà bên cạnh ta còn có một người trai tráng nhiệt huyết.

− Có Chúa giúp thì ông sẽ toại nguyện! Ông phải hứa chắc chắn với

tôi là không có bất cứ điều gì có thể thay đổi được phương kế mà
chúng ta đã cam kết với nhau ở đây.

− Chắc chắn, Carton.
− Ngày mai phải nhớ những lời này; nếu thay đổi phương kế, hay trì

hoãn vì bất cứ lý do gì thì không thể cứu sống được ai mà nhất định
còn khiến nhiều người phải hy sinh tính mạng.

− Ta sẽ ghi nhớ. Ta mong sẽ làm chu tất phần mình.
− Và tôi mong sẽ làm chu tất phần của tôi. Bây giờ, xin tạm biệt!
Dù anh nói với một nụ cười nghiêm trang và chân thành thậm chí

còn hôn tay ông già, anh vẫn chưa ra đi ngay. Anh giúp ông Lorry đỡ
bác sĩ Manette nãy giờ vẫn ngồi lắc lư trước tàn lửa tắt dần trong lò
sưởi đứng dậy, đội mũ khoác áo cho bác sĩ, và dỗ dành cho ông ta thôi
rên rỉ về chuyện phải tìm cho ra nơi cất giấu băng ghế thợ với những
chiếc giày. Anh đi một bên dìu ông bác sĩ, đưa đến tận sân nhà Lucie,
nơi cô gái đau khổ ấy vẫn thức canh đêm trường ghê sợ, cô gái thuở
nào từng hạnh phúc khi anh thổ lộ nỗi lòng cô quạnh của mình. Anh
bước vào sân và đứng một mình vài phút, ngước nhìn lên ánh đèn trên
cửa sổ phòng nàng. Trước khi ra đi, anh gửi theo gió về nơi ấy một
chiếc hôn, và một lời vĩnh quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.