HAI KINH THÀNH - Trang 413

− Không.
Người tù ngước lên sau mỗi câu hỏi. Tay vẫn đặt lên ngực, Carton

cúi nhìn.

− “Nếu người còn nhớ,” - Carton đọc cho Darnay viết, - “những lời

riêng tư giữa hai ta ngày xa xưa, người sẽ hiểu ngay khi đọc được
những dòng này. Người sẽ nhớ những lời riêng tư ấy, ta biết. Bởi
người vốn không dễ lãng quên.”

Anh định rút bàn tay trên ngực xuống thì người tù tình cờ ngước

nhìn lên trong vẻ hoang mang trước việc cấp bách này. Bàn tay Carton
dừng lại, nắm chặt một vật gì.

− Viết xong “dễ lãng quên” chưa? - Carton hỏi.
− Xong. Trong tay anh là khí giới ư?
− Không, tôi không có vũ khí.
− Anh cầm gì trong tay thế?
− Rồi anh sẽ biết ngay. Viết tiếp đi; còn mấy lời nữa thôi. - Carton

lại đọc tiếp. - “Ta biết ơn dường nào khi đã tới lúc ta có thể chứng tỏ
lời xưa. Ta làm điều đó không chút ân hận và buồn đau.” - Vừa đọc
anh vừa nhìn đăm đăm vào người viết, bàn tay Carton chầm chậm và
kín đáo di chuyển xuống gần gương mặt Darnay.

Cây bút từ những ngón tay của Darnay rơi xuống bàn, và anh ta đờ

đẫn nhìn quanh.

− Làn hơi gì thế? - Darnay hỏi.
− Làn hơi?
− Một làn hơi lạ bay ngang mặt tôi?
− Tôi không thấy gì cả; ở đây chẳng có gì lạ đâu. Cầm bút viết cho

xong đi. Nhanh lên, nhanh!

Như dường trí nhớ bị sa sút, hoặc năng lực đã rối loạn, người tù cố

gắng tập trung chú ý. Trong lúc Darnay ngước nhìn với ánh mắt lờ đờ
và hơi thở gấp gáp đổi khác, Carton vẫn đăm đăm nhìn Darnay, bàn
tay anh lại đặt trong ngực áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.