HAI KINH THÀNH - Trang 417

được nhiều việc tốt cho dân nghèo; nhưng tôi không hiểu sao lại ra cơ
sự này, Công dân Evrémonde. Tôi là phận nghèo hèn yếu đuối thế
này!

Cô gái đáng thương ấy khiến anh xúc động sâu xa, người cuối cùng

trên đời này khiến tim anh thổn thức.

− Tôi nghe nói ông đã được trả tự do, Công dân Evrémonde. Tôi

mong đúng là thế?

− Đúng thế. Nhưng tôi bị bắt lại và kết án.
− Nếu như tôi đi cùng xe với ông, Công dân Evrémonde, xin cho tôi

nắm tay ông? Tôi không sợ, nhưng tôi yếu đuối, nhỏ nhoi, như thế sẽ
giúp tôi can đảm hơn.

Khi đôi mắt nhẫn nhục kia ngước nhìn, anh bỗng nhiên nhận ra ánh

hồ nghi rồi kinh ngạc trong ánh mắt ấy. Anh nắm chặt những ngón tay
gầy đói, mỏi mòn của cô gái, đưa lên môi mình.

− Ông chết thay cho ông ấy? - Cô gái thì thào.
− Và vì vợ con ông ấy. Suỵt! Đúng vậy.
− Ôi, xin cho tôi nắm bàn tay dũng cảm của ông, hỡi người xa lạ?
− Suỵt! Được, em gái tội nghiệp của tôi, hãy nắm tay nhau đến phút

cuối cùng.

۩۩۩

Cũng giống những bóng tối đang bao phủ lên nhà tù, cùng giờ ấy

đầu buổi chiều, bóng tối đang buông trên cổng thành trùm lấy đám
đông bao quanh khi một cỗ xe tứ mã trên đường rời Paris dừng bánh
để kiểm tra.

− Ai đi đâu đó? Ai ở trong xe? Trình giấy!
Giấy tờ được trình ra cho đọc.
− Alexandre Manette. Bác sĩ. Người Pháp. Là người nào?
Ông ta đấy; ngón tay chỉ vào một ông già đãng trí, bất lực, đang lầm

bầm những lời không đầu không đuôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.