HAI KINH THÀNH - Trang 52

thể ông ta; người thợ giày nhẹ nhàng đặt con dao xuống, mắt nhìn cô
gái không rời.

Mái tóc vàng ánh cong thành lọn của Manette đã được cô hất vội ra

hai bên và xõa dài quanh cổ. Bàn tay người thợ giày nhích từng chút
một tới gần cô, nâng một lọn tóc lên nhìn. Tâm trí bất chợt lại quên
lãng, ông lại thở dài lần nữa, rồi cắm cúi với chiếc giày đang làm.

Nhưng không bao lâu. Buông cánh tay người thợ giày ra, cô gái đặt

tay lên vai ông. Sau hai, ba lần nhìn bàn tay ấy đầy hồ nghi như muốn
biết chắc nó thực sự đang ở đấy, ông lại bỏ công việc xuống, đưa tay
lên cổ, tháo một sợi dây thâm đen có buộc một miếng vải rách rưới
gấp nhỏ. Người thợ giày đặt gói vải trên đầu gối, cẩn thận mở ra, bên
trong là một chút ít tóc, chỉ chừng đôi ba sợi dài vàng ánh mà đã lâu
rồi ông từng quấn tròn trên ngón tay mình.

Ông nâng một lọn tóc của cô gái lên nhìn thật kĩ.
− Giống hệt. Sao thế được! Từ bao giờ! Làm sao được!
Khi những nếp nhăn suy nghĩ lại in dấu trên trán người thợ giày,

ông dường như nhận ra vầng trán cô gái cũng có cùng biểu hiện ấy.
Ông xoay cô hẳn về phía sáng mà nhìn.

− Nàng đã ngả đầu vào vai ta, đêm hôm ấy khi ta bị triệu đi... nàng

đã sợ việc ra đi này, dù ta không hề... và khi ta bị đưa tới Tháp Bắc
người ta đã thấy mấy sợi tóc này trên tay áo ta. “Các ông để lại cho tôi
chứ? Mấy sợi tóc này đâu thể giúp tôi trốn thoát thân xác, dù có thể
giúp tôi giải thoát tinh thần.” Đó là những lời ta đã nói. Ta còn nhớ rất
rõ.

Môi ông mấp máy mãi mới thốt nên lời. Nhưng khi đã nói ra thì ông

nói rất mạch lạc, dù chậm chạp.

− Sao thế được?... Nàng đấy ư?
Một lần nữa, ông Lorry và Detarge lại giật mình khi người thợ giày

quay phắt lại nhìn cô gái, đột ngột đến đáng sợ. Nhưng trong lúc ông
ghì chặt lấy cô, Manette vẫn ngồi thật yên và chỉ khe khẽ thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.