HAI KINH THÀNH - Trang 84

− Bác sĩ Manette, hãy nhìn bị cáo kia. Ông đã từng gặp bị cáo bao

giờ chưa?

− Có một lần. Khi người này ghé đến nhà tôi ở London. Khoảng ba

năm hoặc ba năm rưỡi trước.

− Ông có nhận biết được bị cáo là người cùng đi trên chuyến tàu đó,

hay đã trò chuyện với con gái ông không?

− Thưa Tòa, cả hai việc đó tôi đều không biết.
− Có lý do cụ thể và đặc biệt nào khiến ông không nhận biết được

cả hai việc đó không?

− Có, - ông nhỏ nhẹ trả lời.
− Bác sĩ Manette, ở nước Pháp ông đã bị tù một thời gian dài,

không có xét xử, hay thậm chí không có tội trạng, có đúng không?

− Ở tù rất lâu, - giọng ông trả lời khiến ai cũng phải động lòng.
− Khi đi chuyến tàu đó, ông mới ra tù chưa được bao lâu phải

không?

− Người ta bảo tôi thế.
− Ông không nhớ gì về chuyến tàu đó sao?
− Không. Tôi đã mất trí nhớ suốt một thời gian dài... thậm chí tôi

còn không biết bao lâu... từ khi tôi bắt đầu làm giày trong tù, cho đến
khi tôi thấy mình ở London với ái nữ của tôi đây. Tôi đã nhận ra con
gái tôi khi Chúa cho tôi phục hồi trí nhớ; nhưng tôi vẫn không biết làm
sao tôi lại về gặp con mình được. Tôi không hề nhớ chuyện đó xảy ra
như thế nào.

Tổng chưởng lý ngồi xuống và hai cha con cũng ngồi xuống một

lượt.

Rồi xảy ra một tình huống lạ trong vụ xét xử. Mục tiêu chính là

chứng minh rằng phạm nhân đã cùng một đồng lõa chưa được biết đi
trên chuyến xe thư Dover vào đêm thứ Sáu tháng Mười một năm năm
trước, đã xuống xe trong đêm để đánh lạc hướng, xuống xe tại một nơi
y không ở lại mà đi ngược đường cũ chừng mười hai dặm hoặc hơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.