HAI KINH THÀNH - Trang 91

4. Chúc mừng

Trào ra các hành lang tù mù của tòa án, những cặn bã cuối cùng của

món hầm thịt người đã sôi sục cả ngày nay giờ đang khô cạn dần khi
bác sĩ Manette, ái nữ Lucie Manette, ông Lorry, và trạng sư biện hộ
Stryver đứng bao quanh Charles Darnay - vừa được phóng thích -
chúc mừng anh ta thoát chết.

Dưới nguồn sáng mạnh hơn, có lẽ ta khó mà nhận ra bác sĩ Manette

với gương mặt thông tuệ cùng dáng đứng thẳng tắp này, lại là người
thợ giày trên gác xép ở Paris. Thế nhưng ai đã một lần nhìn kĩ ông đều
không khỏi nhìn thêm lần nữa; dẫu cho họ không có cơ hội nghe được
âm điệu sầu não trong giọng nói nhỏ nhẹ nghiêm trang, hay thấy cái
vẻ lơ đãng lâu lâu lại vô cớ hiện lên trên nét mặt ông. Giống như lúc
xử án, chỉ cần một tác động bên ngoài nhắc nhớ tới nỗi thống khổ bao
năm đằng đẵng là cảm xúc u ám đó lại từ đáy sâu tâm hồn ông trỗi
dậy, nhưng biểu hiện thất thần ấy cũng thường tự bộc lộ, gây sửng sốt
cho những ai không biết chuyện quá khứ của bác sĩ Manette; cứ như
thể họ đang nhìn thấy ngục Bastille đích thực đang hắt bóng đen lên
mặt ông dưới nắng hè trong khi thực tế thì chốn giam cầm đó cách xa
nơi này hàng ba trăm dặm.

Chỉ có cô con gái mới có quyền năng xua tan đám mây u tối khỏi

tâm trí cha. Cô là sợi tơ vàng kết nối ông với dĩ vãng trước khi lâm
nạn, và với hiện tại sau khi thoát cảnh giam cầm; tiếng nói của cô,
gương mặt rạng ngời của cô, bàn tay vỗ về của cô, hẳn luôn có uy lực
tối cao giúp ông vui sống. Nhưng không phải lúc nào cũng thế, vì cô
còn nhớ cũng có khi quyền năng của cô đã thất bại; nhưng chuyện đó
cũng ít xảy ra và không nghiêm trọng mấy, nên cô nghĩ rằng sẽ không
còn lặp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.