HAI KINH THÀNH - Trang 95

nồng mùi rượu porto và hình như chưa tỉnh táo hẳn, Carton lúc đó bật
cười rồi quay sang Darnay:

− Anh với tôi tình cờ gặp nhau quả đúng là kỳ lạ. Anh có thấy kỳ lạ

không khi đêm nay đứng một mình ở đây với một kẻ giống hệt anh
trên những phiến đá lát đường này?

− Tôi dường như không cảm thấy mình thuộc về thế giới này nữa, -

Charles Darnay đáp lại.

− Tôi không ngạc nhiên đâu; chỉ mới đây thôi anh suýt nữa đã bước

chân sang thế giới bên kia rồi. Anh nói như hụt hơi muốn ngất vậy.

− Tôi nghĩ là tôi sắp ngất thật.
− Vậy sao không ăn cái quái quỷ gì đi chứ? Tôi đã ăn rồi, tôi ăn lúc

cái đám ngu đần kia đang cân nhắc xem anh thuộc về thế giới nào...
bên này hay bên kia. Để tôi chỉ cho anh quán rượu gần nhất có món
ngon.

Khoác tay Darnay, chàng trạng sư kéo anh xuống đồi Ludgate tới

phố Fleet rồi từ đó, theo một lối đi có mái che, vào một tửu quán. Tới
nơi, họ được đưa vào một phòng nhỏ và Charles Darnay lập tức phục
hồi sức lực bằng một bữa ăn tối đơn giản ngon miệng cùng với rượu
đậm đà; trong lúc đó Carton ngồi cùng bàn ở phía đối diện, trước mặt
là một chai porto riêng, và cái phong thái ngông nghênh lại lộ rõ.

− Giờ anh đã thấy mình lại thuộc về cõi trần thế này chưa, anh

Darnay?

− Còn hoảng loạn về thời gian và nơi chốn; nhưng tôi đã khỏe lại để

cảm nhận chúng.

− Cái cảm giác ấy hẳn là tuyệt vời lắm! - Carton nói cay đắng rồi lại

rót rượu đầy ly; chiếc ly cỡ lớn. - Về phần tôi, mong muốn lớn nhất
của tôi là quên chuyện mình thuộc về thế giới này đi. Nó chẳng có ích
lợi gì cho tôi... ngoại trừ rượu ngon như thế này... mà tôi cũng chẳng
có ích lợi gì cho nó. Ở điểm này thì tôi với anh chẳng hề giống nhau.
Quả thực, tôi bắt đầu nghĩ là chúng ta chẳng giống nhau cái gì cả, anh
và tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.