HAI KINH THÀNH - Trang 98

− Thật đáng tiếc cho anh. Lẽ ra anh đã sử dụng tài năng của mình

tốt hơn.

− Chắc là vậy, anh Darnay; mà cũng chưa chắc. Nhưng đừng vội

mừng vì bộ mặt tỉnh táo của mình, anh không biết chuyện gì sẽ tới
đâu. Tạm biệt!

Còn lại một mình, con người kỳ lạ này cầm một ngọn nến lên, đi tới

tấm gương treo trên tường xem xét từng li từng tí bóng hình trên mặt
kính.

− Mi có quý mến gì người này không? - Carton lẩm bẩm với chính

hình bóng anh. - Tại sao mi lại quý mến chi một kẻ giống mi? Mi
chẳng có gì đáng quý mến; mi biết rõ điều đó. A, đồ khốn khiếp! Mi
đã làm cho mi thay đổi biết bao! Lý do chính đáng để quý mến ai là vì
người đó cho thấy mi đã từng như thế nào, và lẽ ra mi đã trở thành
người như thế nào! Nếu đổi chỗ với hắn thì mi có được nhìn bằng đôi
mắt xanh ấy như hắn không, mi có được xót thương bằng gương mặt
xúc động ấy như hắn không? Nào, hãy nói thẳng thừng đi! Mi oán
ghét kẻ đó.

Anh lại cầu đến chai rượu để giải sầu, chỉ vài phút đã uống cạn

sạch, rồi gục đầu trên hai cánh tay ngủ thiếp đi, mái tóc lòa xòa trên
mặt bàn, và sáp nến nhỏ giọt như một tấm khăn liệm phủ xuống mái
đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.