HAI MẶT CỦA THỜI GIAN - Trang 30

***

Cái chết không đáng sợ. Chỉ nỗi sợ hãi cái chết mới là đáng sợ.
Và mất một ai đó cũng không đáng sợ. Chỉ có những trạng thái cảm xúc

khi không còn người đó ở bên nữa mới là đáng sợ.

***

Về phần anh, khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh nhìn xuống đôi tay

mình và nhận ra nó vẫn trống rỗng. Có đong đầy cho nó bao nhiêu đi nữa
thì nó vẫn cứ là trống rỗng. Bởi anh thiếu. Bao năm qua anh cứ nghĩ mình
đang dần nắm giữ tất cả, nắm gần đủ mọi thứ mình muốn trong tay. Và anh
sẽ ngẩng cao đầu trở về để lấy nốt phần còn thiếu là cô. Nhưng giây phút
này đây, anh mới nhận ra cô là tất cả những gì anh muốn nắm giữ.

Giấc mơ của anh thật đáng sợ và cũng thật quá dài. Dài đến nỗi người

anh vẫn đang ê ẩm, đầu anh vẫn đang đau buốt giống như trong đoạn cuối
giấc mơ, anh vật vã trên sàn nhà, hai tay siết chặt, liên tiếp đập đầu mình
xuống và chịu đựng những cú nhói từ dạ dày thốc lên. Giấc mơ kinh hoàng
ám ảnh. Anh lần tìm điện thoại. Anh sẽ gọi về Việt Nam. Gọi cho cô.
Nhưng rồi tay anh buông thõng, mắt anh ầng ậng nước khi nhìn thấy bức
chân dung vẽ cô treo trên mảng tường trắng đối diện giường anh.

Một giấc mơ... có thật...
2.
Anh cầm bức tranh chạy vội ra khỏi nhà. Bến cảng cũ ngày thường vắng

tanh. Chỉ có ông họa sĩ già vẫn nhẫn nại ngồi đó, dường như thời gian hay
ngoại cảnh chẳng mảy may ảnh hưởng đến ông. Anh biết đây là hy vọng
cuối cùng của cả cô lẫn anh.

- Làm ơn hãy giúp tôi!
Ông họa sĩ già vẫn thản nhiên, chậm rãi phết lên tấm toan trắng những

dải màu trung tính.

- Ông biết tất cả, phải không? Làm ơn hãy giúp tôi. Tôi sẽ trả cho ông

bất cứ cái giá nào ông muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.