HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 137

Vallon đã để lại một khoản thừa kế rắc rối, tôi chẳng giỏi giang gì, thành
thử tôi sống hơi lần hồi…
"Hắn sợ mình đến vay tiển". D Artagnan nghĩ bụng. Rồi anh nói:
- A! Bạn ơi, nếu cậu túng bẩn thì càng hay!
- Sao lại càng hay? - Porthos hỏi.
- Vì muốn gì, các hạ sẽ cho: đất đai, tiền bạc, tước vị.
- A, a! - Nghe tiếng cuối cùng này, Porthos trợn tròn mắt kêu lên:
- Dưới thời tể tướng,
- D Artagnan nói tiếp - chúng ta không biết lợi dụng vận hạnh, tuy đó cũng
là dịp tốt. Tôi không nói về của cải cho cậu vì cậu có bốn mươi nghìn livres
niên thu; và dường như cậu là người hạnh phúc nhất trên đời.
Porthos thở dài.
- Dù sao! - D Artagnan nói tiếp, - mặc dù số bốn mươi nghìn livres niên thu
của cậu và cũng có thể do số bốn mười nghìn livres niên thu của cậu, tôi
thấy hình như một tước miện nho nhỏ vẽ trên thành xe của cậu sẽ làm nên
khối chuyện đấy. Hề hề!
- Phải lắm! - Porthos đáp.
- Vậy thì, bạn thân mến, hãy giành lấy nó, ở đầu lưỡi gươm của cậu. Chúng
ta sẽ không làm tổn hại gì nhau. Mục tiêu của cậu là một tước vị; mục tiêu
của tôi là tiền bạc. Mong rằng tôi sẽ kiếm được kha khá để xây dựng lại cơ
ngơi d Artagnan mà tổ tiên tôi nghèo túng đi vì những cuộc thập tự chinh
đã để điều tàn từ thời ấy và để mua ba chục d arpents đất xung quanh, tất cả
chỉ cần có vậy, rồi tôi rút lui về đấy, và chết yên lặng ở đấy.
- Còn tôi, - Porthos nói, - tôi muốn là nam tước.
- Cậu sẽ được như vậy!
- Thế cậu không nghĩ đến các bạn khác của chúng ta nữa hay sao! - Porthos
hỏi.
- Có chứ, tôi đã gặp Aramis.
- Thế Aramis mong muốn gì? Làm giám mục chăng?
Không muốn làm Porthos thất vọng, d Artagnan nói:
- Aramis, cậu hãy tưởng tượng hắn đã trở thành thầy tu và jésuite, hắn sống
như một con gấu, hắn từ bỏ tất cả, và chỉ nghĩ đến sự cứu rỗi. Những điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.