HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 19

- Thưa Đức ông, đó là ngự lâm đen.
- Đại đội nào?
- Đại đội Treville.
- Có sĩ quan nào ở đại đội ấy trong tiền sảnh không?
- Có trung uý d Artagnan.
- Chắc đó là một người tốt, phải không?
- Vâng, thưa Đức ông.
- Lấy cho ta một bộ y phục ngự lâm quân và giúp ta mặc vào.
Người hầu phòng đi ra cũng lặng lẽ như lúc vào và một lát sau trở lại mang
theo bộ quần áo đòi hỏi.
Thế là vị giáo chủ vẻ im lặng và suy nghĩ, bắt đầu cởi bỏ bộ lễ phục mà ông
đã mặc để dự phiên họp nghị viện, và mặc chiếc áo lính với một vẻ thoải
mái nhờ nhũng chiến dịch ở Ý của ông xưa kia, rồi khi đã vận xong hoàn
toàn, ông bảo:
- Đi tìm ông d Actagnan cho ta.
Người hầu phòng lần này đi ra cửa giữa, nhưng vẫn lặng lẽ và câm như
hến. Có thể nói như một cái bóng.
Còn lại một mình, giáo chủ soi mình trong gương, vẻ hài lòng.
Ông ta vẫn còn trẻ, vì mới gần bốn mươi sáu tuổi, thân hình thanh nhã, hơi
dưới chiều cao trung bình; da dẻ sáng và đẹp, cái nhìn rực lửa, mũi to, tuy
nhiên khá cân đối, trán rộng và đường bệ, tóc hung hung và hơi xoăn, râu
đen hơn tóc và lúc nào cũng uốn cao lên, khiến ông có dáng phong nhã.
Ông quàng tấm dải đeo gươm, nhìn với vẻ thoả mãn hai bàn tay nuột nà của
mình mà ông chăm chút nhất; rồi quẳng đôi găng bằng da hoẵng mà ông đã
cầm lấy và hợp với bộ quân phục, ông xỏ đôi găng lụa giản dị.
Lúc ấy cánh cửa mở ra.
Một sĩ quan bước vào.
Đó là một người chạc băm chín bốn mươi tuổi, vóc người nhỏ nhưng chắc,
gầy, mắt tinh và hóm hỉnh, râu đen và tóc hoa râm như thường xảy đến khi
người ta thấy cuộc đời quá tốt hoặc quá xấu, và nhất là khi da người ta rất
nâu.
D Artagnan đi bốn bước trong văn phòng là nhận ra mình đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.