HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 20

đến đây một lần trong thời giáo chủ de Richelieu, và chẳng thấy có ai trong
phòng ngoài một lính ngự lâm của đại đội mình, anh dừng mắt trên người
lính ngự lâm ấy và qua bộ y phục của người đó, vừa mới thoạt nhìn anh đã
nhận ra ông giáo chủ.
Anh đứng thẳng trong tư thế cung kính nhưng đường hoàng và rất thích
hợp với một người có địa vị trong đời mình luôn có dịp tiếp xúc với các
quan đại thần.
Giáo chủ chằm chằm nhìn anh bằng con mắt tinh ranh hơn là sâu xa, ngắm
nghía chăm chú, rồi sau vài giây im lặng, ông cất tiếng.
- Chính ông là ông d Artagnan phải không?
- Chính tôi, thưa Đức ông - viên sĩ quan nói.
Giáo chủ nhìn một lát nữa cái đầu đến là thông minh ấy và khuôn mặt mà
sự linh hoạt thái quá đã bị kiềm chế bởi tuổi tác và kinh nghiệm; nhưng d
Artagnan chịu dựng sự thẩm tra với tư cách một người xưa kia đã từng bị
nhìn bằng những con mắt sắc sảo khác hẳn những con mắt mà anh chịu
đựng sự dò xét vào lúc này.
- Này ông, - giáo chủ nói, - Ông sẽ đến với tôi, hay đúng hơn là tôi sẽ đi với
ông.
- Xin tuân lệnh, - D Artagnan đáp.
- Tôi muốn tự mình đến thăm những trạm gác bao quanh Hoàng cung; ông
nghĩ có điều gì nguy hiểm không?
- Nguy hiểm ư? Đức ông? Mà nguy hiểm gì? - D Artagnan ngạc nhiên hỏi.
- Người ta nói dân chúng hết sức náo loạn.
- Quân phục ngự lâm quân của nhà vua rất được kính nể, thưa Đức ông, và
với bốn người, tôi dám cam đoan đánh tan một trăm tên loại dân đen ấy.
- Nhưng ông đã thấy, chuyện xảy ra với Comminger chưa?
- Ông de Comminger là thuộc đội cận vệ, chứ không phải ngự lâm quân là
lính cừ hơn cận vệ.
- Thế có nghĩa là, - giáo chủ mỉm cười nói, - ngự lâm quân là lính cừ hơn
cận vệ.
- Thưa Đức ông, mỗi người có lòng tự tôn về binh phục của mình.
- Trừ tôi ra! - Mazarin vừa cười vừa nói, - vì ông thấy tôi đã rời bỏ y phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.