HẢI NGOẠI KỶ SỰ - Trang 140

Thuyền hồng đã đến Lục Hoa loan.
Bài thứ 2
Núi đổ chằm nghiêng dồn đống tuyết,
Còn ngờ tiếng sấm dậy từng không.
Đầu thuyền khoác áo ra ngồi ngó,
Tiếng nước dường như dưới đất thông.
Sóng xõa ngọn cây lòe lửa chớp,
Nguyệt ta eo núi nép thân rồng.
Người Phiên tống cúng ngoài đồng nội,
Nhà cỏ Trấn quan cách bực sông.
Bài thứ 3
Lụm cụm già nua ruổi khách trình,
Yên ba đi giữa biển mông mênh.
Sườn non gió lạnh, vượn kêu gấp,
Bãi cát sóng xao, mây kéo quanh.
Sơ lược người cười ta ngạo mạn,
Nổi chìm ta chẳng chuộng hư danh.
Cửa tùng ví phỏng nay về đến,
Dưới nguyệt xem hoa chán thích tình.
Bỗng chốc đã trông thấy núi Tam Thai trước mắt. Nghìn đồi

quanh co, đều bằng đất, chỉ có gò núi đá Tam Thai đứng cao chất ngất,
hai hòn lớn day mặt ra nước, còn một hòn hơi nhỏ hơn. Nhìn xa, hình
núi suôn sẻ, lại gần, trông lên, có nhiều cây lớn hai ba vòng ôm, mọc
từ trong hốc đá. Đi quanh theo mé núi, thấy đá có viên mọc đứng
thẳng lên, có viên chúc ngược thòng xuống. Có chỗ sâu lõm vào thành
hang, lại có chỗ đứng dựng như bức vách, nhưng chẳng thấy chùa ở
đâu, mới trông qua thấy thô lỗ, tưởng chẳng có gì kỳ thú vậy. Chúng
tôi đi cách núi còn chừng nửa dặm, thấy một thầy sãi đứng nhìn chăm
chỉ, rồi chạy vội chui vào kẽ đá sau núi đi mất. Trước núi có một cái
gò, trước gò trèo lên chừng trăm bước có một ngôi chùa cổ; sãi trông
chùa đánh chuông trống, mặc áo tràng ra rước vào lễ Phật. Mời ngồi,
thết trà, cung đốn tươm tất. Nghĩ sao nhanh chóng thế! Mới biết, vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.