HẢI NGOẠI KỶ SỰ - Trang 52

Đến ngày 26, nhà vua rước ta vào phương trượng mới. Quốc mẫu

đãi cơm chay, vương huynh, công chúa dâng hương, thỉnh ta thuyết
pháp.

Có thuyền khách từ Quảng Đông đến, hỏi thăm tin tức thuyền

sau; nói vì khách hàng chưa tề tựu, có lẽ chậm vài ngày sẽ ra biển.
Nhưng chờ mãi bặt vô âm tín, quá kỳ rồi vẫn chưa đến nơi, trong bụng
rất lấy làm lo.

Những tăng chúng theo hầu, bất phục thủy thổ, quá nửa bị bệnh.

Ta nhơn bị tiết tả, dạ dày nóng, miệng lở, ăn uống rất khó khăn, có kẻ
vì ganh ghét quốc sư, gieo lời gièm pha, bảo quốc sư có tính hồ đồ,
chẳng để ý chăm lo việc Phật; những tiền lúa nhà vua đưa cúng dường
lão hòa thượng, phần nhiều bị ông ta xớ bớt72. Phần thì viên tri sự
theo hầu, báo cáo hết lương. Nhơn tình chưa quen, tiếng tăm chẳng
hiểu, quốc sư chểnh mảng, đại chúng u ơ.

Lúc ấy đương ngồi một mình, ngửa nhìn mây bay biến ảo, lắng

nghe chim hót líu lo, ngùi ngùi than rằng: Truyện xưa chép Đức
Khổng đi đến nước Thái, nước Trần, bị hết lương thực, việc ấy có
chăng? Ta đức chẳng sánh kịp cổ nhơn, mà gặp gỡ lại đồng hoàn cảnh.
Nhơn tẩu bút làm thành hai bài thơ.

Bài thứ 1
Lều cỏ ngồi thơ thẩn,
Mưa xuân phơi phới bay.
Gõ mâm không định ý,
Bầu đắng khá thương thay.
Bếp nguội lương chiều hết,
Người xa tin nhạn chầy.
Bơ vơ nhớ quê cũ,
Đỗ vũ kêu tối ngày.
Bài thứ 2
Ngoài biển mây thưa thớt,
Quanh rèm lởn vởn bay.
Vào rừng nguyên có hẹn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.