HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 30

HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA

HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA

Dương Thụy

Dương Thụy

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Gừng Già

Gừng Già

Ông bà về Việt Nam lần đầu sau mười tám năm xa xứ. Ngày đó tôi chỉ là

con bé năm tuổi, chưa biết thế nào là chia ly, cứ toe toét miệng ra cười. Ông
bà vào phòng cách ly, nhìn nhau qua tấm kính dày, người đi kẻ tiễn nhòe
nhoẹt nước mắt. Thời đó, những người sang nước ngoài định cư chưa dám
nghĩ có ngày được quay lại nơi chôn nhau cắt rốn, không biết bao giờ mới
gặp lại người thân còn ở quê nhà. Sau này, ra phi trường đưa bạn bè đi xa,
tôi không còn thấy những giọt nước mắt chia tay nữa. Nhìn cảnh mọi người
bình thản hẹn nhau “vài năm làm Việt kiều về nước”, tôi lại chạnh lòng nhớ
ngày tiễn ông bà.

Tuy thỉnh thoảng ông và bà gởi hình về cho gia đình nhưng phút gặp mặt

sau gần hai mươi năm vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Ông có vẻ yếu và không
tự tin, luôn đi nép vào người bà. Bà bé như cái kẹo, đứng chỉ đến vai ông.
Một tay bà ôm chặt vào lòng cái bóp đựng giấy tờ, tay kia kéo chiếc valy bé
tí ti. Hai người ngơ ngáo chầm chậm đi ra. Nghe tôi gọi, ông bà vui mừng,
những bước chân lấp vấp. “Về, mình về nhà đi bà! - Ông líu ríu vội vã - Tụi
nó gọi xe rồi kìa!”. Hai người lính quýnh chui tọt vào taxi, giọng ông run
run: “Cho về số 43 đường X”. Bà ngồi giữa ông và tôi. Nắm chặt khuỷu tay
tôi, bà thì thầm: “Cuối cùng cũng về nhà với tụi con. Mô Phật!”. Đèn đường
loang loáng sau lớp kính xe. Ông im lặng nhìn ngơ ngác ra bên ngoài. Tôi
bắt chuyện rụt rè: “Ông nội thấy Sài Gòn có thay đổi không?”. Ông vẫn
lặng thinh, bà trả lời thay: “Tối thui có thấy gì! Mà chắc phải thay đổi chứ,
lâu quá rồi con!”.

Về nhà, ba tôi mở toang cửa chờ sẵn, ông liêu xiêu bước vào, giọng hồ

hởi: “Bà ơi! Nhà của mình, số 43 đường X! Mình về nhà rồi bà ơi!”. Ba tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.