HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 32

phòng sáu năm mới về hưu. Một người căn cơ rõ ràng như thế cũng có ngày
lẫn lộn lung tung. “Còn Mẹ ốm ốm vậy chứ không có bệnh gì - Bà cười tự
hào - Mẹ còn minh mẫn lắm!”.

Ông ăn ít dù thức ăn được nấu đặc biệt những món ngon và nhẹ bụng. Lại

có cả bia mà ông gọi là “la de”. Ba tôi giải thích: ông nói tiếng Tây đã được
Việt hóa (la bière), lâu lắm rồi mới nghe lại từ này. Ông đòi lên phòng
mình. Căn phòng cũ của ông ngày xưa, giờ vẫn y những món đồ gỗ từ thời
“Bảo Đại bú bình”. Trên chiếc bàn làm việc bốn ngăn kéo vẫn còn bảng tên
của ông. Cửa sổ trông ra sân thượng nhà hàng xóm ngày xưa có trồng cây
sứ Thái Lan rất lớn, nay trụi đâu mất rồi. Hồi đó tôi nhớ ông nằm trên
giường một mình, bà nằm chiếu trải trên nền gạch bông. Giờ ông và bà
cùng ngủ một nơi. Bao nhiêu năm sống nơi nam nữ bình quyền, hẳn ông và
bà không còn thói quen cũ. Bà đuổi chúng tôi ra ngoài, khép cửa lại. Nhưng
rồi ít phút sau, bà mở cửa, hỏi xin nước uống thuốc. Tôi bưng vào, hỏi bà
còn cần gì nữa không. Bà đang nằm quay lưng vào tường, hỏi năm lần bảy
lượt không thấy trả lời mà rõ ràng là chưa ngủ vì còn lầm rầm đọc kinh.
Ông cười lém, nháy mắt tiết lộ: “Bả [2] điếc!”. Thấy tôi còn tròn mắt ngơ
ngác, ông giơ tay chỉ vào cái hộp nhỏ xíu đặt trên bàn ngủ, thì thầm: “Máy
điếc của bà nội đó, bả tháo ra rồi!”

Mỗi sáng ông bà thức dậy sớm lên sân thượng giơ tay giơ chân tập thể

dục. Bà chăm sóc những chậu hoa quỳnh rồi ngồi ngắm cây xương rồng
thật to ngày xưa bà chôn con chó Mi Lu. Rồi tới giờ bà đọc kinh cầu an, bà
nhắc đến đủ tên chín đứa con và cháu chắt, xin cho người thân được hạnh
phúc. Ông cười: “Tu gì mà tham quá, ngày nào cũng xin xỏ!”. Ông thích
nhốt mình trong phòng, ngồi vào cái bàn giấy hí hoáy ghi chép. Ông lục các
ngăn kéo mà ba tôi đã đặt vào những đồ vật lặt vặt ngày trước: mấy cái
gọng kiếng gãy, những huy hiệu bằng đồng, hộp con dấu khắc tên ông, hộp
bút gỗ đựng mấy cây bút ngòi lá tre, giấy tờ, hóa đơn, sổ sách. Những đồ
vật này mấy phen tôi rình quăng sọt rác, ba tôi phải dùng đến bạo lực mới
bảo vệ được, giọng bảo thủ: “Để đó cho ông nội, có ngày ông về hỏi!”. Ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.