HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 33

giữ cả mấy cuốn sách cũ rích, bìa ngả vàng, giấy mỏng dính, nói một cách
thân thương: “Tụi nó còn lớn tuổi hơn tụi con, lớn hơn cả ba, xấp xỉ tuổi
ông nội!”. Giờ ông đang say sưa ôm những cuốn sách già như ông, mặc kệ
bà réo gọi có bà con khách khứa đến thăm. Ông sợ người quen, sợ người ta
hỏi: “Bác Sáu có nhớ tôi không?”. Nói không thì bất lịch sự, nói có mà ngơ
ngáo trả lời trật quẻ còn quê hơn. Sợ nhất là người ta hỏi “chừng nào về
bển? [3]” vì thật sự ông không còn khái niệm thời gian, sẽ chỉ biết nói đại:
“Ngày mai!”. Sau đó, mọi người lại thắc mắc lung tung, nhìn nhau ý nói:
“Ổng lẫn rồi!?”. Ông ước phải chi khoa học kỹ thuật phát triển, ông mua bộ
nhớ bằng điện tử lắp vào, tối ngủ mới tháo ra như bà sử dụng máy điếc.
Ông nắm tay tôi ấm ức: Bả khéo che đậy, còn chuyện của ông nội thì cứ
oang oang: “Tại ổng già!”. Thì già, ai mà không phải tới lúc già! Bả nhỏ
hơn ông nội có năm tuổi thôi!”

Rồi cũng tới lúc bà không thể che đậy được nữa. Đi biển, bà từ chối tắm.

Mẹ tôi thuyết phục: “Nước ấm lắm, mẹ xuống nhúng chân cho vui, ra tới
đây không tắm, uổng!”. Bà loay hoay sau rặng dừa rồi từ từ đi xuống bãi,
ống quần xắn cao, bước đi chập choạng. Cả nhà sợ đi theo nhưng bà đuổi:
“Không sao! Bà nội tắm sát bờ, để tự nhiên đi!”. Ba tôi ngồi trên bờ quan
sát bà rồi thắc mắc: “Sao bà nội tắm biển mà một tay cứ đưa lên trời?”. Cả
nhà nhìn nhau lắc đầu. Chốc sau, bà bị sóng ập té ngồi thụp xuống mà tay
vẫn cứ giương cao, ba nhíu mày đứng dậy: “Ngộ quá! Sao bà nội cứ chào
cờ hoài?”. Mẹ tôi lân la xuống bãi hỏi bà lý do, cuối cùng bà xòe tay ra, để
lộ bí mật: chiếc máy điếc bé xíu xiu. Ông tủm tỉm cười, quay sang tôi thủ
thỉ: “Công bằng!”. Nhưng lúc bà ống thấp ống cao lên bờ, ông nháy mắt
dặn mọi người: “Đừng chọc bả tội nghiệp, già rồi mà còn tự ái cao lắm!”.
Cả nhà không ai dám chọc gì, nhưng chính hai ông bà lại kèn cựa nhau.
Ông thích ăn chậm chạp, vừa nhâm nhi “la de” vừa kể chuyện từ đời xưa cố
lỷ. Bà khiêu khích: “Sao chuyện gì xa xôi ông nhớ dai nhách còn chuyện
hiện tại quên tới quên lui?”. Ông rộng lượng cười: “Dĩ nhiên, cái gì đã ăn
vào bộ nhớ là nằm yên. Đầu tui chứa đựng bao nhiêu pho sách rồi đủ thứ
hóa đơn nên bộ nhớ hết chỗ. Mà dù có quên cũng chưa dùng tới máy móc!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.