HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 122

mặc áo choàng rộng và đội chiếc mũ nồi điều khiển.

Hắn tự ý leo lên và bằng một giọng hống hách:
- Năm phơ răng, chở ta ra tàu.
Người nông dân có vẻ không quan tâm và cũng

không thèm quất con ngựa gầy chạy cà nhắc giữa hai
chiếc càng xe quá rộng.

Quãng đường khá xa, xe không thể đi nhanh.

Dường như người nông dân đã ghìm ngựa lại.

Marescal cáu tiết. Hắn hoàn toàn không tự chủ

được, đã ca thán:

- Chúng ta sẽ không đến được... Ngựa của ông tồi

quá... Mười phơ răng, cho đi nhanh lên, thế nào ?
Được chứ ?

Vùng này đối với hắn quả là ngán ngẩm nhiều ma

quái và đầy rẫy mật thám đi tìm tên cẩm Marescal. Ý
nghĩ phải qua đêm trong vùng này, nơi có xác của cô
gái nằm lại do anh giao cô cho thần chết, đã vượt lên
trên sức mạnh của hắn.

- Hai mươi phơ răng – hắn nói.
Rồi bất thình lình, hắn cuống cuồng lên.
- Năm mươi phơ răng ! Đấy ! Chỉ còn có hai

kilômet nữa là cùng... hai kilômet trong bảy phút...
mẹ kiếp... được đấy... Nào, quái thật... ra roi đi... Năm
mươi phơ răng...

Người nông dân đột nhiên giật mạnh dây cương

như chính ông chỉ có chờ sự đề nghị tuyệt vời ấy đã
quất mạnh con ngựa của mình với thái độ nóng nảy
đến mức con ngựa phải phi nước đại.

- Ê này ! Ông ơi, cẩn thận chứ kẻo xuống hố hết

cả bây giờ.

Người nông dân thầm chế giễu về ý nghĩ ấy !

Năm mươi phơ răng ! Ông mạnh tay quất con ngựa
bằng đầu gậy bịt đồng. Con vật hốt hoảng chạy nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.