HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 125

một sự ngẫu nhiên nào cả, nhưng tôi, chỉ dựa vào
chính tôi mà thôi. Vậy thì những lời nói ngắn ngủi
của tôi không làm cho ông bực mình chứ ? Ông buồn
ngủ phải không ? Không à ? Vậy thì tôi nói tiếp. Tôi
vừa rời Aurélie trên nền đất phẳng thì dọc đường tôi
cảm thấy lo lắng: tôi để cô ấy lại như vậy, tôi đã thận
trọng chưa ? Người ta đâu có biết là một kẻ gian ác
nào đấy đang lảng vảng, rình mò, một tên làm dáng
tóc chải sáp lại không len lỏi quanh đấy ?... Những
trực cảm ấy là cách nghĩ của tôi.. Tôi luôn tuân theo
cách nghĩ như thế. Vì vậy mà tôi quay lại. Thế thì tôi
đã nhìn thấy gì ? Rodolphe, tên bắt cóc bỉ ổi và tên
mật thám bất lương lao xuống rãnh sâu đuổi theo con
mồi. Thế rồi, tôi từ trên trời rơi xuống. Tôi cho ông
được ngâm chân trong bùn. Tôi kéo Aurélie và đưa
lên thuyền. Hồ, rừng, các hang hốc, đấy là tự do. Tuýt
! Tiếng còi của ông, rồi hai tên đàn ông to lớn trong
bụi rậm đứng lên theo ông gọi. Làm gì đây ? Thật
nan giải ! Không, một ý nghĩ sáng suốt đã nẩy ra. Tôi
sẽ bị vực xoáy nuốt chửng chăng ? Đúng khi ấy một
khẩu súng ngắn khạc lửa. Tôi thả bơi chèo ra, làm
như đã chết trong đáy thuyền. Tôi giải thích sự việc
Aurélie. Rồi vút... chúng tôi lao mũi thuyền vào
miệng vực.

Raoul vỗ vào đùi Marescal:
- Không, ông bạn tốt của ta ạ, tôi xin ông đừng

xúc động. Chúng tôi không hề bị nguy hiểm. Tất cả
mọi người trong vùng đều biết rằng khi đi theo con
đường ngầm xuyên qua đám đất đá vôi độ hai trăm
mét thì đến bãi cát mịn. Từ đấy có thể bước lên vài
bậc thang thoải mái. Ngày chủ nhật, một tá bọn trẻ
vừa bơi vừa kéo một chiếc thuyền khi về. Không bị
một vết xước nào. Rồi theo cách ấy, chúng tôi có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.