Cô gái phủ định:
- Ý kiến mới lạ chưa ! Tôi kể cho ông sự nhớ lại
của tôi về những chữ cái trong chiếc mũ của ông
hoàn toàn ngớ ngẩn. Và tôi, tựa như tất cả đều là ngớ
ngẩn và cái tên Raoul de Limégy đẹp đẽ của ông rất
giống với cái tên Raoul de Andrésy nào đó mà
Arsène Lupin cũng đã có lần tự nhận.
- Những câu trả lời tuyệt vời làm sao ! Nhưng xin
cô hãy tin tôi, giá như tôi được vinh dự là Arsène
Lupin thì tôi không dại gì mà đóng cái vai ngốc
nghếch là ngồi đối diện với cô. Bằng tài nghệ khéo
léo biết chừng nào để cô chế giễu được anh chàng
Limégy ngây thơ này.
Cô gái chìa chiếc hộp cho Raoul:
- Ông dùng một thanh sôcôla đi để bù lại nhầm
lẫn làm cho ông thất bại, rồi xin ông để cho tôi được
chợp mắt một lát.
- Nhưng cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ không
còn tiếp tục nữa à ?
- Không. Nàng nói. Nếu anh chàng Limégy không
ngây thơ không gây được hứng thú cho tôi, trái lại
những người mang một cái tên khác với cái tên của
họ thì vẫn luôn kích thích trí tò mò của tôi. Những lý
do của họ là gì nhỉ ? Tại sao họ lại phải ngụy trang ?
Hơi có chút tò mò quái ác đây...
- Tò mò mà một phu nhân Bakefield lại có thể tự
cho phép mình à ? - Raoul trả lời khá nặng nề, rồi nói
tiếp:
- Như cô thấy đấy, tôi cũng vậy, tôi đã biết tên của
cô.
- Và nhân viên của Cook cũng biết nữa chứ ? -
Nàng vừa cười vừa nói.
Raoul nói: