- Tôi, tôi đã thua. Hễ có cơ hội là tôi trả đũa đấy !
- Cơ hội thì tự nó đến, nhất là khi người ta không
đi tìm nó - cô gái người Anh kết luận.
Lần đầu tiên cô không ngần ngại tấn công anh và
thiện cảm nhìn anh bằng cặp mắt xanh lam của mình,
Anh rùng mình nói thầm:
- Đẹp và cũng bí ẩn nữa.
- Không bí ẩn một chút nào đâu. Tên tôi là
Constance Bakefield. Tôi đi Monte-Carlo gặp ba tôi,
Lord Bakefield. Ba tôi đang chờ tôi để tôi cùng chơi
gôn với ông. Ngoài việc say mê chơi gôn như tất cả
các môn thể thao khác, tôi còn viết báo để sinh sống
và để giữ được tính độc lập của tôi. Như vậy, nghề
phóng viên của tôi cho phép tôi có được những
thông tin trước tiên về tất cả những nhân vật nổi
tiếng, các chính khách, tướng lĩnh, thủ lĩnh và những
tên xảo trá, các nghệ sĩ lớn và những tên cướp lừng
danh. Thôi, xin phép, thưa ông.
Nàng khép hai múi của chiếc khăn san lên mặt,
vùi mái tóc vàng hoe của mình trong hõm của chiếc
gối, vắt một tấm chăn lên vai rồi duỗi chân trên chiếc
ghế dài.
Roaul rùng mình dưới cái “mũi châm” đúng nọc
của cụm từ “tên cướp lừng danh" mà nàng đã vô tình
nói ra. Anh nói vài ba câu chẳng ăn nhập vào đâu.
Anh đã húc đầu vào cánh cửa đóng kín và điều tốt
nhất là hãy im lặng và chờ trả đũa.
Thế là Raoul ngồi trong cái xó của mình, bối rối
vì cuộc phiêu lưu, nhưng thực ra thì vui thích và đầy
hy vọng. Con người tuyệt vời, độc đáo, quyến rũ, bí
ẩn và thẳng thắn. Lại sắc sảo trong quan sát biết
chừng nào ! Nàng đã hiểu rất cặn kẽ về anh. Nàng
nêu lên những điều khinh suất nhỏ nhặt do sự coi