- Vậy anh theo tôi chứ ?
- Cho đến tận cùng của thế giới.
- Tất nhiên không điều kiện chứ ?
- Có. Chỉ một điều kiện là cho tôi được ăn cái gì
đã !
- Đồng ý. Bánh khô, loại bích quy cho chó ăn và
nước lã - Marescal nói đùa.
- Không - Raoul nói.
- Vậy thì món ăn của anh là gì ?
- Như của ông vẫn dùng, Rodolphe, bánh lòng
trắng trứng Chantilly, bánh ngọt rưới rượu rum và
vang Alicante.
- Anh nói cái gì thế ? - Marescal ngạc nhiên và lo
lắng hỏi.
- Chỉ đơn giản thôi. Ông mời tôi uống trà chứ ?
Tôi chẳng câu nệ đâu. Ông không có hẹn hò nào lúc
năm giờ chứ ?
- Hẹn à ?... Marescal nói, mỗi lúc một ngượng
nghịu.
- Đúng thế ! Ông nhớ rồi chứ ? Ở nhà ông, hay
nói đúng hơn là ở trong phòng nhỏ của ông... phố
Duplan... một chỗ ở nhỏ... trước nhà. Có phải ở đấy
cứ mỗi buổi chiều ông trở lại đấy nhồi nhét bánh lòng
trắng trứng rưới rượu vang, cùng với vợ của người...
- Im lặng ! - Marescal tái mặt, nói nhỏ.
Toàn bộ sự vững vàng lòng tự tin của hắn đã biến
mất. Hắn không còn muốn đùa nữa.
- Tại sao ông muốn tôi im lặng ? Raoul hỏi một
cách ngây thơ - Sao ? Ông không muốn mời tôi nữa à
? Ông không muốn tôi đến gặp ông ở...
Marescal nhắc lại:
- Im lặng, mẹ kiếp !