HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 197

- Vậy anh theo tôi chứ ?
- Cho đến tận cùng của thế giới.
- Tất nhiên không điều kiện chứ ?
- Có. Chỉ một điều kiện là cho tôi được ăn cái gì

đã !

- Đồng ý. Bánh khô, loại bích quy cho chó ăn và

nước lã - Marescal nói đùa.

- Không - Raoul nói.
- Vậy thì món ăn của anh là gì ?
- Như của ông vẫn dùng, Rodolphe, bánh lòng

trắng trứng Chantilly, bánh ngọt rưới rượu rum và
vang Alicante.

- Anh nói cái gì thế ? - Marescal ngạc nhiên và lo

lắng hỏi.

- Chỉ đơn giản thôi. Ông mời tôi uống trà chứ ?

Tôi chẳng câu nệ đâu. Ông không có hẹn hò nào lúc
năm giờ chứ ?

- Hẹn à ?... Marescal nói, mỗi lúc một ngượng

nghịu.

- Đúng thế ! Ông nhớ rồi chứ ? Ở nhà ông, hay

nói đúng hơn là ở trong phòng nhỏ của ông... phố
Duplan... một chỗ ở nhỏ... trước nhà. Có phải ở đấy
cứ mỗi buổi chiều ông trở lại đấy nhồi nhét bánh lòng
trắng trứng rưới rượu vang, cùng với vợ của người...

- Im lặng ! - Marescal tái mặt, nói nhỏ.
Toàn bộ sự vững vàng lòng tự tin của hắn đã biến

mất. Hắn không còn muốn đùa nữa.

- Tại sao ông muốn tôi im lặng ? Raoul hỏi một

cách ngây thơ - Sao ? Ông không muốn mời tôi nữa à
? Ông không muốn tôi đến gặp ông ở...

Marescal nhắc lại:
- Im lặng, mẹ kiếp !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.