HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 206

- Tóm lại, kho báu thuộc về ông, thế là rất rõ ràng

rồi chứ ?

Raoul nhún vai:
- Vậy ra anh tin vào kho báu à, anh bạn ?
- Tôi tin vào đấy cũng như ông đã tin. Mà thôi, đã

gần hai mươi năm tôi làm việc vì chuyện ấy và tôi đã
chán ngấy về tất cả những mánh khóe của ông để
phỗng tay trên của tôi.

- Phỗng tay trên của anh ? Trước tiên anh cần phải

biết nó ở đâu và nó là gì chứ.

- Tôi chẳng biết gì cả... và ông cũng vậy chẳng

biết gì hơn. Brégeac cũng thế. Nhưng con bé thì biết.
Và thế thì, tại sao...

- Anh có muốn người ta chia phần cho anh không

? Raoul cười.

- Khỏi cần. Tôi biết tôi phải tự mình lấy phần của

mình và là phần ngon nữa cơ. Rồi mặc cho ai cố tình
cản trở tôi: Tôi có nhiều con chủ bài trong tay hơn là
ông tưởng đấy. Xin chào ! Ông đã được báo trước rồi
đấy !

Raoul nhìn chúng đi. Việc xảy ra làm cho anh

buồn chán. Có phải quỉ sứ sai khiến tên vô lại chuyên
gieo rắc chuyện dữ không ?

Anh nói:
- Thây kệ ! Nếu hắn muốn chạy sau xe hơi bốn

trăm cây số thì ta cứ để cho hắn chạy...

Ngày hôm sau vào giữa trưa, Aurélie thức dậy

trong một phòng sáng sủa, từ đấy cô nhìn thấy giáo
đường Clermont - Ferrand uy nghi, màu xẫm vươn
cao lên phía trên những vườn hoa và vườn cây ăn
quả. Một nhà ký túc xá cũ đã biến thành nhà nghỉ,
nằm trên một độ cao là nơi ở ẩn kín đáo nhất và sạch
sẽ nhất để cô hồi phục sức khỏe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.